Đây là bài
viết mà tôi muốn dành tặng người con gái mà theo tôi thì đã cho tôi cái cảm xúc
sẽ chỉ đến duy nhất 1 lần trong đời và là điều tôi muốn chia sẻ cùng mọi người.
Xin nhờ chương trình chuyển tới người ấy một thông điệp: "Hãy cho anh một chỗ
nhỏ trong trái tim em, để anh được quan tâm, lo lắng cho em. Được cùng em chia
sẻ và trải qua tất cả những cảm xúc mà cuộc sống mang
lại”.
Bạn, tôi, chúng ta thi thoảng vẫn nhìn thấy
trên phim ảnh cảnh quay nam diễn viên chính nhìn thấy nữ diễn viên chính và ngay
lập tức anh ta nhận ra đây chính là người phụ nữ mà số phận đã an bài cho cuộc
đời mình, chính là người bạn đời mà anh luôn tìm kiếm và khẳng định đó chính là
True Love... Khoảnh khắc nói trên không phải không có trong thực tế của cuộc
sống, chỉ là khi ta nhận ra điều đó, ta có dám đối diện với thực tế, dám dùng
tất cả để có thể có được điều mà mình mong muốn hay sẽ để những bộn bề của cuộc
sống chôn vùi tất cả những cảm xúc ấy, cảm xúc mà tôi cho là sẽ chỉ xuất hiện
một lần trong đời. Dòng thời gian cũng rất tàn nhẫn, nó sẵn sàng cuấn trôi tất
cả mọi cảm xúc của bạn, của tôi nếu như chúng ta không có cho mình một lập
trường vững vàng.
Người con gái ấy xuất hiện và tôi nhận ra không
thể bất ngờ hơn. Khi nàng xuất hiện cũng là khi tim tôi mách bảo, chính em là
một nửa mà tôi luôn tìm kiếm, là người sẽ cùng tôi đi tới cuối con đường ... Khi
ấy lí trí thì mách bảo tôi ngay lập tức tiến đến, hành động và dành lấy nàng,
còn trái tim thì mách bảo tôi lúc này chưa phải là lúc thích
hợp...
Một ngày... hai ngày... rồi ba ngày trôi qua...
bình lặng và yên ả qua đi. Một tuần... hai tuần... và ba tuần qua đi... vẫn là
ngày qua ngày lặng lẽ. Một tháng... hai tháng... đã ba tháng trôi qua, tôi cứ
ngỡ đó chỉ là những cảm xúc nhất thời rồi sẽ qua đi, thế nhưng nàng lại xuất
hiện và có điều gì đó mách bảo đây chính là Duyên phận. Tôi mạnh dạn làm quen và
trò chuyện với nàng. Khi trò chuyện nàng có nói về sự biến đổi trong suy nghĩ
của nàng, nàng nói: "khi trước nàng rất tiểu thư, còn bây giờ thì ko tiểu tư
lắm!". Tôi thầm nhủ, mình thật may mắn, nếu cái lần đầu tiên khi thấy nàng tôi
vội vàng thì có lẽ tôi đã lãnh ngay bản án tử hình và một viên đạn nơi trái tim
từ nàng. Tôi thầm cảm ơn điều gì đó, đã cho tôi thấy nàng, đã mách bảo tôi bình
tĩnh không vội vàng...Cảm ơn!
Có lúc tôi ước tôi có thể nói hết với những gì
mình đang suy nghĩ, những cảm xúc mà tôi đang có để nàng thấu hiểu và chấp nhận
để tôi được quan tâm tới nàng, để được làm nàng hạnh phúc, để là người nàng chia
sẽ những khoảnh khắc ngọt ngào cũng như buồn bã trong cuộc sống... Có lúc tôi
lại ước ao, mình trở nên hào hoa phong nhã hơn, sẽ đến để quyến rũ nàng, rồi dụ
dỗ nàng về làm vợ mặc kệ thế gian, mặc kệ thượng đế biết ý đồ và có ý định chừng
phạt nếu tôi làm điều đó. Nhưng tôi biết, tôi vẫn như tôi bây giờ, không có gì
thay đổi! một người con trai rất đỗi bình thường với đầy đủ cảm xúc của một con
người
Trong phim "Flipped (Lật ngược)" có một nhân
vật đã nói một câu thế này: "Nhiều người thường sống trong "bình lặng"...trong
"nhung lụa"... hay trong " hào nhoáng"... Nhưng đến một lúc nào đó...khi họ thấy
thứ gì đó "lấp lánh"... Đến khi đó... họ sẽ yêu quí thứ đó nhất trên đời.". Có
nhiều khi tôi thường huyễn hoặc đi tìm cho mình những thứ xa vời và hoàn mĩ. Tôi
thường nghĩ nàng chính là lấp lánh khiến tôi bị lóa. Nhưng sự thật là người ta
chỉ có thể bị lóa mắt chứ không thể bị lóa cả lí trí và trái tim. Tôi vẫn hay
nói với nàng "lí trí tôi mạnh mẽ lắm, chỉ cần điều gì li trí phán đoán là đúng
thì khi ấy tôi sẽ vẫn tiến về phía trước cho dù con đường phía trước có hiểm trở
và nhiều nguy hiểm đang chờ đợi" thế mà nhiều đêm mất ngủ, đến cả lí trí sắc như
dao cau mà tôi đã rèn luyện theo tháng năm cũng chẳng thể cắt được những nỗi
nhớ. Trái tim thì đã sớm đầu hàng trước sự dịu dàng và nụ cười ngọt ngào làm tan
chảy trái tim.
Trong "Vợ nhặt" của nhà văn Kim Lân có đoạn:
"Một lần hắn đang gò lưng kéo cái xe bò thóc vào dốc tỉnh, hắn hò một câu chơi
cho đỡ nhọc. Hắn hò rằng:
"Muốn ăn cơm trắng mấy giò
này
Lại đây mà đẩy xe bò với
anh".
Có thể bản thân tôi chưa đủ sâu sắc để có thể
thấm thía hết cái ẩn í đằng sau tên truyện cũng như nội dung của truyện ngắn mà
tác giả muốn chuyển tải. Ở đó có cái gì đó liên quan đến định mệnh, duyên phận
đã gắn kết hai số phận, hai con người ấy lại với nhau. Khi duyên phận đã có với
nhau thì mọi cám dỗ đều trở thành cầu nối se duyên.
Và tôi tin người con gái ấy là một nửa mà tôi
luôn tìm kiếm!
viết mà tôi muốn dành tặng người con gái mà theo tôi thì đã cho tôi cái cảm xúc
sẽ chỉ đến duy nhất 1 lần trong đời và là điều tôi muốn chia sẻ cùng mọi người.
Xin nhờ chương trình chuyển tới người ấy một thông điệp: "Hãy cho anh một chỗ
nhỏ trong trái tim em, để anh được quan tâm, lo lắng cho em. Được cùng em chia
sẻ và trải qua tất cả những cảm xúc mà cuộc sống mang
lại”.
Bạn, tôi, chúng ta thi thoảng vẫn nhìn thấy
trên phim ảnh cảnh quay nam diễn viên chính nhìn thấy nữ diễn viên chính và ngay
lập tức anh ta nhận ra đây chính là người phụ nữ mà số phận đã an bài cho cuộc
đời mình, chính là người bạn đời mà anh luôn tìm kiếm và khẳng định đó chính là
True Love... Khoảnh khắc nói trên không phải không có trong thực tế của cuộc
sống, chỉ là khi ta nhận ra điều đó, ta có dám đối diện với thực tế, dám dùng
tất cả để có thể có được điều mà mình mong muốn hay sẽ để những bộn bề của cuộc
sống chôn vùi tất cả những cảm xúc ấy, cảm xúc mà tôi cho là sẽ chỉ xuất hiện
một lần trong đời. Dòng thời gian cũng rất tàn nhẫn, nó sẵn sàng cuấn trôi tất
cả mọi cảm xúc của bạn, của tôi nếu như chúng ta không có cho mình một lập
trường vững vàng.
Người con gái ấy xuất hiện và tôi nhận ra không
thể bất ngờ hơn. Khi nàng xuất hiện cũng là khi tim tôi mách bảo, chính em là
một nửa mà tôi luôn tìm kiếm, là người sẽ cùng tôi đi tới cuối con đường ... Khi
ấy lí trí thì mách bảo tôi ngay lập tức tiến đến, hành động và dành lấy nàng,
còn trái tim thì mách bảo tôi lúc này chưa phải là lúc thích
hợp...
Một ngày... hai ngày... rồi ba ngày trôi qua...
bình lặng và yên ả qua đi. Một tuần... hai tuần... và ba tuần qua đi... vẫn là
ngày qua ngày lặng lẽ. Một tháng... hai tháng... đã ba tháng trôi qua, tôi cứ
ngỡ đó chỉ là những cảm xúc nhất thời rồi sẽ qua đi, thế nhưng nàng lại xuất
hiện và có điều gì đó mách bảo đây chính là Duyên phận. Tôi mạnh dạn làm quen và
trò chuyện với nàng. Khi trò chuyện nàng có nói về sự biến đổi trong suy nghĩ
của nàng, nàng nói: "khi trước nàng rất tiểu thư, còn bây giờ thì ko tiểu tư
lắm!". Tôi thầm nhủ, mình thật may mắn, nếu cái lần đầu tiên khi thấy nàng tôi
vội vàng thì có lẽ tôi đã lãnh ngay bản án tử hình và một viên đạn nơi trái tim
từ nàng. Tôi thầm cảm ơn điều gì đó, đã cho tôi thấy nàng, đã mách bảo tôi bình
tĩnh không vội vàng...Cảm ơn!
Có lúc tôi ước tôi có thể nói hết với những gì
mình đang suy nghĩ, những cảm xúc mà tôi đang có để nàng thấu hiểu và chấp nhận
để tôi được quan tâm tới nàng, để được làm nàng hạnh phúc, để là người nàng chia
sẽ những khoảnh khắc ngọt ngào cũng như buồn bã trong cuộc sống... Có lúc tôi
lại ước ao, mình trở nên hào hoa phong nhã hơn, sẽ đến để quyến rũ nàng, rồi dụ
dỗ nàng về làm vợ mặc kệ thế gian, mặc kệ thượng đế biết ý đồ và có ý định chừng
phạt nếu tôi làm điều đó. Nhưng tôi biết, tôi vẫn như tôi bây giờ, không có gì
thay đổi! một người con trai rất đỗi bình thường với đầy đủ cảm xúc của một con
người
Trong phim "Flipped (Lật ngược)" có một nhân
vật đã nói một câu thế này: "Nhiều người thường sống trong "bình lặng"...trong
"nhung lụa"... hay trong " hào nhoáng"... Nhưng đến một lúc nào đó...khi họ thấy
thứ gì đó "lấp lánh"... Đến khi đó... họ sẽ yêu quí thứ đó nhất trên đời.". Có
nhiều khi tôi thường huyễn hoặc đi tìm cho mình những thứ xa vời và hoàn mĩ. Tôi
thường nghĩ nàng chính là lấp lánh khiến tôi bị lóa. Nhưng sự thật là người ta
chỉ có thể bị lóa mắt chứ không thể bị lóa cả lí trí và trái tim. Tôi vẫn hay
nói với nàng "lí trí tôi mạnh mẽ lắm, chỉ cần điều gì li trí phán đoán là đúng
thì khi ấy tôi sẽ vẫn tiến về phía trước cho dù con đường phía trước có hiểm trở
và nhiều nguy hiểm đang chờ đợi" thế mà nhiều đêm mất ngủ, đến cả lí trí sắc như
dao cau mà tôi đã rèn luyện theo tháng năm cũng chẳng thể cắt được những nỗi
nhớ. Trái tim thì đã sớm đầu hàng trước sự dịu dàng và nụ cười ngọt ngào làm tan
chảy trái tim.
Trong "Vợ nhặt" của nhà văn Kim Lân có đoạn:
"Một lần hắn đang gò lưng kéo cái xe bò thóc vào dốc tỉnh, hắn hò một câu chơi
cho đỡ nhọc. Hắn hò rằng:
"Muốn ăn cơm trắng mấy giò
này
Lại đây mà đẩy xe bò với
anh".
Có thể bản thân tôi chưa đủ sâu sắc để có thể
thấm thía hết cái ẩn í đằng sau tên truyện cũng như nội dung của truyện ngắn mà
tác giả muốn chuyển tải. Ở đó có cái gì đó liên quan đến định mệnh, duyên phận
đã gắn kết hai số phận, hai con người ấy lại với nhau. Khi duyên phận đã có với
nhau thì mọi cám dỗ đều trở thành cầu nối se duyên.
Và tôi tin người con gái ấy là một nửa mà tôi
luôn tìm kiếm!