một người bước đi trên con đường nhưng không bao giờ ngẩng cao đầu....
có một người thích mưa và trông chờ mưa nhưng mưa không đến.....
có một người thích được yêu thương nhưng giờ con tim lại âm thầm đau bởi vì 1 ai đó.....
có một người vô tình làm nước mắt lăn trên má nhưng chẳng biết là tại sao.......
có một người ngã gục giữa những nỗi đau vì người đó đã không trở về nữa...
đó là em....
bởi vì bây giờ em là con người của lạnh lùng và vô cảm....
cứ nghĩ sau cơn mưa ánh nắng sẽ chiếu rọi tâm hồn.....
sẽ có 1 bàn tay dìu em dậy khi em ngã...
làm tan chảy tảng băng giữa tim em...
cho em những hơi ấm khi trời đông lạnh....
cho em ánh sáng giữa bóng tối cô đơn...
nhưng giờ....
bàn tay ấy không còn là của em.....
anh trao em hạnh phúc rồi nhanh chóng lấy nó đi....
gửi em những những hạnh phúc hòa nguyện cùng 1 nỗi đau mà thời gian không xóa nhòa được.....
em ngốc lắm.......
khi không thể học nổi một chữ quên....
Mà phải luôn là 1 từ nhớ.....
yêu thương 1 người...
để đặt người đóa vào tim mình đã khó....
giờ lấy hình ảnh người đó ra ngoài lại càng khó hơn.....
quên nó đâu dễ dàng như cách em yêu ai đó
..............rồi em lại cố tình........
giả vờ rằng mình vô cảm để thôi đau...
giả vờ lạnh lùng cho vết thương thôi rỉ máu...
giả vờ ngụy trang cho mình những cái gai...
lúc nào cũng xù lên tự vệ...
............. giả vờ ............đấy anh àh........
nhưng em không thể giả vờ gữi những cảm xúc của mình khi màn đêm buông xuống...
khi đóa chỉ còn mỗi em.....
cũng giống như không thể giả vờ không đau khi anh bước đi...
nhưng không chỉ có 1 mình anh đi......
anh sẽ không bao giờ thấy em khóc bời vì em đang đeo cái mặt nạ mà.......
em biết anh sẽ không ở bên lúc em cần, đỡ em dậy em khi em trượt ngã......
sẽ quên mất những yêu thương , quên mất đi câu chuyện cỏ tích mà em kể.........cho ai đó nghe......
sẽ khẽ đẩy em ra cái con đường mà anh đang bước....
và cũng sẽ không yêu một thiên thần có đôi cánh phủ nhuộm màu máu..........
đừng nắm lấy tay em khi anh thấy khó chịu.......
em sẽ để anh tự do..........
và em cũng................. tự do........tự do trong những nỗi đau vô định....
yêu anh nên giờ khiến trái tim em lại trở nên lạnh lùng vô cảm....
rồi tự nhốt mình trong 1 cái mê cung mà do bản thân tự tạo ra.........
khiến em ngày càng lún sâu hơn nữa.....
Và như thế..........em đã không còn là em...........
............lạnh lùng........vô cảm.............