Vui lòng khai báo chính xác tên truy cập và mật khẩu!

Quên mật khẩu?
Sau khi đăng ký xong vui lòng vào
thông tin cá nhân ở phần menu bên
góc phải diễn đàn để cập nhật thông tin !

Bạn phải điền đầy đủ thông tin đăng ký!

  

xqnoel

    Yêu em vạn vạn lần

      drum_kien
      Vip Member

      Gender : Nam

      Posts : 1120

      Points : 77751

      Liked : 660

      : 06/09/1990

      #1

       5/5/2011, 20:07

      Em bắt đầu có những dự cảm về một
      chuyến đi xa không hẹn ước, khi anh cứ mải miết chạy theo cuộc sống bận
      rộn này, bỏ mặc em thẫn thờ đứng trơ trọi, em biết bàn chân mình lại sắp
      bước vào những vết xưa dấu cũ...

      Em và chiều muộn…

      Chiều tháng ba buông những sợi nắng yếu ớt đan chéo nhau không lề lối.
      Em ở đây, mặc đời trôi chảy, đắm mình trong cái không gian nhạt nhòa
      nhưng tím ngắt. Em đã quen với cách dựa dẫm này, từ những ngày lòng còn
      tràn đẫm lệ. Nâu nóng, góc cũ, thả hồn phiêu diêu. “Mộc” mang lại cho
      con người ta chút hương vị gì đó cám dỗ đến tê liệt. Quán café cũ kĩ,
      giấu mình trong góc nhỏ heo hút. Nước sơn trầm mặc ám màu thời gian và
      bức tường vôi nhờ nhờ đã tróc đi từng mảng lớn, vô hình chạm vào nhau
      kéo theo những vệt dài loang lổ. Nhưng rồi piano, guitar và những giọng
      hát có hồn đã khiến cho cái góc nhỏ cũ kĩ ấy tự tách mình ra khỏi không
      khí ồn ào, bon chen của Hà Nội… “Mộc” đơn điệu khắc ghi nét nguệch ngoạc
      và khẳng khiu về mối tình đầu lầm lỡ. 3 năm, quán chứng kiến đủ những
      dại khờ, đổ vỡ, cả những dịu ngọt chắp vá trong câu chuyện của em.

      Lần đầu tiên em tới đây là cùng Duy. Một chiều mưa nhẹ, hai đứa liều
      mình trốn học. Duy ngồi đối diện em, bồi hồi đưa ánh mắt run run ngượng
      ngùng. Không gian lúc ấy chỉ chực dồn về một phía góc bàn, bọc lấy hai
      trái tim yêu thương thổn thức cùng nhịp đập. Lần đầu tiên, em gần như bị
      đóng băng và cảm nhận thật rõ rệt phần duy nhất trên cơ thể còn cử động
      được, là chiếc cổ. Duy đã rất nhẹ nhàng theo một cách riêng biệt, e dè
      đặt lên tay em mảnh giấy “ Yêu nhau nhé”.

      3 năm sau, lần cuối cùng, khi em tới đây, vẫn cùng Duy. Đôi tình nhân
      ngày nào giờ không còn nơm nớp trốn học như chiều mưa trước nữa, đã là
      sinh viên đại học và đang mạnh dạn những bước đi trưởng thành hơn. Vẫn
      góc bàn quen thuộc, hai nâu nóng cộng thêm chút “Kiss the rain” thanh
      mát. Duy vẫn nhẹ nhàng theo cách riêng biệt khó tả, khẽ hôn lên đôi mắt
      nhòe lệ của em, vẫn một mảnh giấy với nét chữ quen thuộc. "Kết thúc
      thôi”. Lần cuối cùng, em bị đóng băng hoàn toàn và chỉ có nước mắt tan
      chảy ở lại. 3 năm cho một thứ tình yêu đủ vị đắng cay ngọt chát. Duy
      quyết định đi du học và bỏ mặc em, bỏ mặc những chới với lỡ làng dang
      dở. Không cho em bất cứ lý do nào và hoàn toàn biến mất.

      Em đã có những buổi chiều dài mòn mỏi đợi Duy và ngoan cố chờ những hi
      vọng ngày trở về. Nhưng tất cả đều hờ hững quay lưng lại với em, giống
      hệt cái cách làm cho người khác “đóng băng” như Duy từng tạo ra. Duy có
      tình yêu mới, quên em thật nhanh và lạnh lùng nhét em vào một góc nào đó
      thật sâu tối u mê.

      Anh và sớm nắng…

      “Mộc” thường guitar từ 5h chiều. Đa phần khách tìm tới đây đều là những
      người bị mê hoặc bởi chất nhẹ nhàng mềm mượt của guitar. Họ nghe guitar,
      chơi guitar và thưởng thức cùng nhau vui vẻ. Chỉ có em là một mình co
      quắp lại, vô hồn trôi dạt dòng cảm xúc theo những âm vang không lời. Em
      chọn riêng cho mình góc độc thoại nội tâm và tự thầm đặt tên nó là vô
      vị.
      Chỉ khi anh tới...

      - Dành tặng cho cô bé khăn len hồng bàn số 6. Hi vọng sẽ có một nụ cười làm ấm hơn không khí lạnh giá hôm nay.

      Không biết cái “nhếch mép” hững hờ ngày hôm đó của em có đủ tạo ra chút
      nhiệt không, nhưng em chưa từng, đúng hơn là chưa bao giờ được nghe một
      bản guitar hay đến thế, lại giữa cái khác thường thân thuộc ở Mộc. 9h
      sáng thứ 7, ngoài anh phục vụ thân thiện có má lúm rất duyên ra thì chỉ
      có em và anh. Bản “Wind song” ùa tan trong em những nhạt nhòa vô thức.
      Em đã từng nghe rất nhiều lần, thậm chí đôi khi gắng gượng mình em cố
      nghe ngấu nghiến. Nhưng chỉ đến khi gặp anh, “Wind song” chẳng đơn thuần
      như tên gọi. Bài hát gió – nó đã trở thành đường gạch dứt khoát, khép
      miệng những vết thương lòng tưởng như vẫn còn ướt của em.

      Thế là như một cái duyên không định trước, đều đặn sáng thứ 7 hàng tuần
      chúng ta gặp nhau. Em và anh, nâu nóng và lipton đá. Hai thực thể cứ cố
      gắng mài mòn bản thân để vừa vặn cho một khối tròn không khuyết điểm. Em
      bắt đầu yêu tiếp, và anh, cũng bắt đầu yêu lại. Đơn giản, chúng ta tìm
      thấy nhau, để yêu nhau!

      ***

      Anh và em, ngày bình yên trôi chậm...

      Tình yêu của những người từng một lần đổ vỡ thường có nét gì đó e dè
      gượng gạo, nhưng chúng ta thật giỏi giang trong việc đi kiếm tìm cho
      mình nét độc đáo khác biệt. Anh không bận tâm đến quá khứ của em với
      Duy, cũng chẳng một lần ghen tuông khi thấy em đôi lần vẫn bật cười
      khanh khách đọc truyện tranh Duy tặng. Anh nói nên giữ lại và trân
      trọng, anh yêu em ở hiện tại và quan tâm tới hạnh phúc của em trong
      tương lai.

      Công việc thiết kế nội thật của một kiến trúc sư và chuyện học hành bài
      vở năm cuối của một cô sinh viên thỉnh thoảng chồng chéo nhau nhưng cũng
      không ảnh hưởng nhiều tới cái thời khóa biểu “đều như vắt chanh” ở Mộc.
      Sáng thứ 7, anh tới đón và dành trọn buổi dạy guitar cho em. Khả năng
      cảm thụ âm nhạc tốt nhưng việc thẩm thấu bài giảng của anh là cả một vấn
      đề to lớn. Em học đến buổi thứ 3 đã bắt đầu có dấu hiệu chán ngán, anh
      cũng chỉ cười xòa nói rằng không cần thiết phải học, anh sẽ đàn cho em
      nghe suốt cuộc đời. Rồi chúng ta cũng hay đi xem phim. Em thích cái
      không khí “cộng đồng đoàn thể” ở rạp chiếu. Nắm tay và tựa đầu vào vai
      anh, thỉnh thoảng lại quay ra quay vào giòn rụm chút bỏng ngô. Anh hơn
      em 7 tuổi, nói chung tuổi tác không quan trọng. Anh trẻ trung hơn nhiều
      so với tuổi thực và em thì có xu hướng già dặn hơn bạn bè cùng trang lứa
      nên có lẽ, chúng ta bằng nhau. Trung thu, anh còn tặng em cả cây súng
      phun nước to đùng làm cháu trai em cứ nằng nặc đòi dì phải cho bằng
      được. Chỉ tội anh, tự nhiên chuốc vạ vào thân, tối hôm đó lại nhong
      nhong dắt lũ trẻ họ hàng nhà em đi mua đồ. Tối Valentine, anh cũng chẳng
      giống ai khi bắt em đi bộ cả chục cây số. Đúng đến 9999 bước anh dừng
      lại, hôn nhẹ lên cái trán lấm tấm mồ hôi của em, lườm lườm tinh nghịch.
      Anh bước nốt để tròn 10000, rút từ túi áo một chiếc mặt dây chuyền hình
      trái tim, đeo cho em và thì thầm “Yêu em vạn vạn lần”. Đời sống yêu
      đương đó thật tuyệt làm sao, đến mức nhiều khi em loay hoay tự hỏi không
      biết từ khi nào chúng ta trở thành hình với bóng, để rồi những ưu tư
      phiền muộn thường ngày cứ mặc định phải phôi phai.



      Nhưng 1 năm, 2 năm và nhiều ngày trôi qua…

      Em bắt đầu có những dự cảm về một chuyến đi xa không hẹn ước... và rằng
      nỗi buồn sẽ lại cập bến trước để vội vã khỏa lấp niềm hạnh phúc nhỏ
      nhoi. Khi áp lực không chỉ dừng lại ở một phía, khi anh cứ mải miết chạy
      theo cuộc sống bận rộn này, bỏ mặc cảm xúc của em thẫn thờ đứng trơ
      trọi, em biết bàn chân mình lại sắp bước vào những vết xưa dấu cũ...

      Anh thành đạt trong vai trò của một giám đốc dự án. Em cũng đã ra trường
      và chuẩn bị hoàn thành luận văn cao học. Thời gian cứ nhấn nhá chậm
      trôi đèo đẵng. Chúng ta vẫn yêu nhau nhưng khoảng cách có phần như nới
      rộng. Khi tin nhắn và cuộc gọi giờ đây chỉ là những nghĩa vụ thủ tục bó
      bện đầy tủi hờn. Em lo sợ cái trống vắng hiu quạnh lại bất chợt trói
      chặt mình, không lối thoát để mặc người qua lại hắt hủi.

      - Mộc. 9h, sáng thứ 7. Hẹn gặp anh, dù chỉ lần này nữa thôi. Yêu anh!

      Em khoác khăn len hồng, đeo dây chuyền anh tặng, bước vào ngõ nhỏ heo
      hút. Nâu nóng lại phiêu diêu đều đặn nét trầm mặc, khẽ ngả bóng nơi góc
      bàn số 6 quen thuộc.

      9h30, em đợi...

      10h30, có lẽ anh bận họp…

      13h, inbox trống không...

      15h10, “Tút… tút... Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…"

      ***

      2 tuần sau, em vẫn đợi. Những tin nhắn gửi đi liên tục và 24h đồng hồ
      tiếp theo lần lượt được trả về: “Tin nhắn tới “Yêu anh vạn vạn lần”
      không thể gửi được”. Rồi cả những cuộc gọi, tưởng chừng có thể đốt cháy
      điện thoại của em bất cứ lúc nào. Em với cái giọng của cô nhân viên tổng
      đài, cứ gặp nhau mỗi ngày, mỗi giờ, chan chát đập ra đập vào những
      vương lệ bâng khuâng đau nhói, xối xả…

      Có chăng em bị bỏ rơi lần hai?

      ....

      2 tháng trôi qua.

      Sáng thứ 7, em vùi đầu vào gối, cánh tay và cơ thể mỏi nhừ. Nhưng cũng
      chẳng sao, 2 tháng nay em đã thích nghi khá tốt với trạng thái này. Các
      khớp rời khỏi nhau vô thức, đôi mắt khô khốc rom rom và đầu bù tóc rối.
      Cuộc sống không anh, thiếu đi những niềm vui nỗi buồn trải nghiệm, vắng
      hẳn những ngọt ngào môi hôn nồng ấm. Cuộc sống đó, với em, hơn cả địa
      ngục. Em đã tự hỏi cuộc đời, cớ sao để cho em chết đi sống lại rồi, lại
      vẫn tiếp tục nhấn dìm em chết thêm một lần nữa. Phải chăng số mệnh an
      bài, em tồn tại vốn dĩ chỉ là một món nợ?

      Sms từ Phương Giang: “Mày! Lên facebook của Mộc đi. Có cái note mới đó.”

      Click: “[Mộc’s fan] – Gửi em, yêu em vạn vạn lần”.

      “...Paris đẹp hơn những gì anh tưởng tượng trước đó. Phố xá hoa lệ với
      vô vàn kiến trúc thành cổ nghiêm mặc. Paris đẹp, nhưng không em, không
      guitar nâu nóng cùng Mộc, nhạt nhẽo vô thường. Cuộc sống này, có chăng
      luôn hứng thú với việc tạo cho con người phải đối mặt thử thách. Và tình
      yêu của chúng ta, là khoảng cách bất tận những nỗi niềm...

      ...Anh ở đây, cùng Lan. Cô ấy đang bước vào cuộc xạ trị cuối cùng và
      thời gian nhiều nhất cũng chỉ còn 6 tháng. Em không biết gì về Lan ngoài
      việc anh nói đó là một người bạn tốt, em cũng từng thấy cô ấy ở một bức
      ảnh của anh chụp hồi đại học. Xin lỗi em, anh nói dối. Lan là vợ cũ của
      anh. Bọn anh kết hôn rồi chia tay 1 năm sau đó. Cuộc sống hôn nhân đã
      không tươi đẹp như những ham muốn tuổi trẻ bốc đồng nông nổi. Cô ấy rời
      Việt Nam, sang Pháp trong những tháng tiếp theo, rất nhanh. Mặc dù ở đó
      chỉ có công việc làm chỗ dựa duy nhất. Ngoài ông bà và cô chú họ hàng,
      Lan không còn ai thân thích cả. Những ngày tháng qua, đối với cô ấy, là
      những cơn đau dữ dội và sự cô đơn tới tê liệt. Khi anh nhận được cuộc
      gọi từ một người bạn, Lan đang ở trên giường bệnh và mái tóc cũng không
      còn một sợi nào. Căn bệnh ung thư gan đã bước vào giai đoạn cuối.

      Em yêu, anh đã có những đêm thức trắng mòn mỏi và đau đớn nhớ em đến cồn
      cào. Nhưng cô ấy cần anh lúc này, và anh, cũng phải trả lời cho nghĩa
      vụ của một người bạn, người chồng cũ – người duy nhất có thể cho cô ấy
      sức mạnh tiếp tục chống chọi bệnh tật.

      … Xin lỗi em nhiều. Anh nhớ em, nhớ guitar, nhớ Mộc.

      Yêu em vạn vạn lần."

      ***

      Thử hỏi xem lúc này em nên làm gì đây? Khi trước mắt mình mọi thứ đã
      không còn rõ nét. 6 tháng tới, em sẽ tiếp tục sống cùng khắc khoải nhọc
      nhằn, rồi sẽ yêu chiều bản thân bằng dòng lệ và trống vắng cô quạnh?

      Liệu em có thể thoải mái để dành đủ bao dung vị tha độ lượng, tặng anh,
      tặng bản thân và tặng cho tình yêu của chúng ta. Ngay phút giây này, em
      không trả lời được…

      Điều duy nhất trong em hiện giờ… Em nhớ anh… Yêu anh vạn vạn lần!