- Anh về thăm bố mẹ. Em có về cùng không ?
- Có !
- Ừ, vậy mình cùng về nhé !
- Vâng !
Anh em nó về, bố mẹ vui mừng lắm ! Không khí gia đình đầm ấm, nó cảm thấy nó đang được hưởng hạnh phúc vô giá của tình thân.
Bị bệnh thì sao chứ !
Chẳng sao cả.
Mọi người vẫn thương nó đấy thôi. Không có kỳ thị nó đâu !
Nhất là anh.
Lúc nào, anh cũng coi nó như Bảo Bối ấy.
- Con định khi nào sẽ kết hôn ? Em con nó đã bị bệnh thế. Bố mẹ chỉ còn hy vọng vào con sớm cho bố mẹ có cháu bồng bế !
- Vâng. Con sẽ kết hôn. Khi nào con bàn bạc xong với cô ấy, con sẽ thưa lại với bố mẹ !
Tai nó ù đi. Tinh thần mới lấy lại được, như bất giác rơi xuống. Nó đang nghe thấy gì nhỉ !?
Anh nói: “Anh sẽ kết hôn !”.
“Sẽ kết hôn” đấy !
Không phải chuyện đùa đâu.
Không phải…
Mặt nó tái nhợt.
Tim nó hụt hẫng như sắp rớt khỏi lồng ngực.
Nó đang đứng ngoài cửa phòng.
Chẳng ai biết cả.
Nó lặng lẽ rút lui…
Nó thiếp đi, áp mặt vào cuốn sách mà nó coi như Tri Kỷ. Cuốn sách mà sinh nhật tuổi 20, anh đã tặng cho nó. Anh còn viết lên đó: “Ngày mai, Thế Giới này sẽ là của em !”.
Nhưng… Thế Giới đâu thể nào là của nó.
- “Anh này ! Em nhớ anh ! Em yêu thương anh. Yêu nhiều lắm đấy ! Kiếp sau… Em sẽ nói với anh như thế nhé ! Kiếp sau… Đừng là Anh Trai của em nhé ! Nếu kiếp sau anh còn là Anh Trai của em, em sẽ không chịu ngoan như thế này nữa đâu. Không chịu đâu ! Em… yêu anh…”
Anh lặng đi, khi cầm trên tay cuốn sách mà anh vừa mới rút nhẹ ra từ má nó.
Nó đã viết lên đó…
Từ khi nào thế nhỉ !?
Từ khi nào… Nó đã nói lên những lời như thế với cuốn sách ấy ?
Chỉ biết… Nó viết rất đẹp, rất gọn gàng, trân trọng…
Nó vẫn ngủ. Ngủ say sưa.
Nó đang mơ thấy gì nhỉ !?
Có phải… mơ về Thế Giới sẽ là của nó không !?
Anh ngồi bên cạnh nó.
Nhìn nó…
Gương mặt nó hiền, lại càng hiền hơn khi chìm trong giấc ngủ. Nước da hồng, mịn như da trẻ nhỏ. Nó non nớt… ! Non đến nhường ấy. Vậy mà… Nó đang phải chịu đựng những gì nhỉ !?
Bệnh tật !
Và…
Một tình yêu đơn phương ?
Anh khẽ nắm lấy bàn tay bé bỏng của nó.
Siết nhẹ bàn tay ấy…
Hôn lên trán nó.
- Chúc ngốc ngủ ngon !
Anh viết lên trang cuối của cuốn sách đó.
Viết âm thầm.
Viết lặng lẽ.
Gấp lại nhẹ nhàng.
Và… quay bước dịu dàng như gió của mùa thu mới thoảng qua căn phòng của nó.
Nó từ từ mở mắt.
Nó thức từ lúc nào ấy…
Hay ? Chỉ mới tỉnh giấc thôi ?
Không biết !
- “Em sẽ là tất cả. Và tất cả là của em !”
Nó đau… Đau tê tái cả con tim khi đọc thấy dòng chữ ấy. Ở trang cuối của cuốn sách anh tặng nó !
Anh đã đi…
“Anh sẽ kết hôn”.
Nó khóc…
END