Yeong chỉ nói một câu thôi! Chân thành xin lỗi *cúi rạp*
Chương 5 đã khép lại Vĩnh Cửu, hẹn gặp lại trong phần ngoại truyện của VC
Một lần nữa
*cúi rạp* xin lỗi!
_____________________________________________________________________________
Chương 5
Lạnh.
Sương sớm còn đang đọng nơi phiến lá xanh xanh ngoài kia. Trên bậu cửa sổ, chậu cây xương rồng đã nở hoa đỏ thắm, tròn tròn, nhỏ nhỏ. Chủ nhật, muốn ngủ nướng thêm một chút nhưng sao tôi lại chẳng muốn thế. Tôi lật đật ngồi dậy, vào nhà vệ sinh, làm những công việc mình phải làm thường ngày.
Tôi chưa muốn thay bộ đồ ngủ ngắn cũn cỡn trên người, mặc dù đang là buổi sáng sớm lạnh run người. Tôi nổi da gà, xoa xoa lên cánh tay, miệng xuýt xoa:
“Lạnh quá…! Đi kiếm cái áo len mặc vậy.”
Tôi mở tủ áo quen thuộc để tìm, nhưng không thấy cái áo len vàng yêu quí của mình đâu, tôi chạy xuống phòng bố mẹ để hỏi.
“Mẹ ơi.”, tôi gõ cửa, đứng ngoài gọi, nghĩ rằng sẽ như mọi sáng, khi mà tôi không biết đồ mình để ở đâu, tôi chỉ việc đứng ở trước cửa phòng và gọi, mẹ sẽ ra ngoài và hơi cáu gắt một tí, ‘Có gì không?’.
Im lặng…
Tôi lại tiếp tục gõ cửa…
Không có bất cứ một âm thanh nào.
Không chờ đợi thêm. Tôi nhẹ nhàng vặn nắm cửa, đẩy vào.
Bố mẹ không có trên giường, cả căn phòng đóng cửa kín mít và tối thui. Nhìn đồng hồ, 5 giờ 40 phút. Bố mẹ đi thể dục à? Bình thường đâu có làm mấy chuyện kì lạ đó? Nghĩ thế, tôi vò vò mớ tóc rối do mới ngủ dậy, xuống cầu thang, ra ngồi ngoài phòng khách. Tay lần mò trong bóng tối tìm cái remote, tôi mở TV. Ánh sáng hắt ra từ màn hình làm mắt tôi lóa một tí. Khi định thần lại, thì tôi đã mở đến kênh ‘Music’ lúc nào không hay.
Cả MV là một mối tình giữa người và ma, cô gái mất đã lâu. Trên ngọn đồi lộng gió mà hai người hay đến được chàng trai đặt mộ, cắm cây thập giá ở trên. Chàng cô đơn, hết ngồi trên cành cây, lại thơ thẩn khắp rừng, ngồi u buồn trong cái lều tự dựng mà không biết rằng, bên cạnh anh, lúc nào cũng có một cô gái xinh xắn mặc váy trắng tinh khiết đi theo, cô theo anh, vui cùng anh, buồn cùng anh, và khóc thay cho giọt nước mắt anh đang đè nén trong lòng.
Mắt tôi rưng rưng, tay cầm remote chuyển kênh. Lại thêm một MV khác! Trước khi chia tay, chàng trai đeo lên cổ cô gái một chiếc dây chuyền màu bạc lấp lánh. Cô nhắm mắt. Anh đứng lùi lại. Ngắm nhìn cô, rồi chợt, cả người anh hóa cát bụi, tan vào trong không khí. Tôi tắt TV, ném cái remote sang một bên. Co gối trên salon. Tôi nhớ anh…
* * *
Nhà không có ai.
Đã 3 giờ chiều, nhưng không thấy bóng dáng bố mẹ tôi đâu cả, họ bỏ tôi ở nhà một mình để đi du lịch à?
Tôi giậm chân thình thịch xuống nền nhà, định vác áo đi tìm bố mẹ thì chuông cửa kêu. Tôi giật mình ngoảnh nhìn rồi ra mở cửa.
“Cô có bưu phẩm. Phiền cô kí vào đây và nhận hàng.”, một anh đưa thư mũ trùm che đi đôi mắt. Tôi không hỏi gì thêm, kí vào biên lai nhận rồi cầm lấy đồ của mình.
Sau khi anh ta đi mất, tôi tò mò mở gói bưu phẩm ra. Bên trong là một cái váy tím xinh xắn, có điểm bông hoa Lyly nhỏ bên ngực trái. Mắt tôi sáng lên, ngắm nghía váy, luôn miệng “Woa!” không ngớt. Nhìn kĩ vào trong hộp, tôi thấy một tấm thiệp in nổi hình giỏ hoa cúc dại. Tôi chợt nhớ ra điều gì đó bèn lục lại trong hồi ức của mình. Vào một đêm gió mát trên sân thượng nhà anh.
“Anh nói hoa Lyly là loài hoa của em, vậy hoa của anh là hoa gì?”, tôi hỏi.
“Anh à?”, anh suy nghĩ hồi lâu, lát sau không lên tiếng, có vẻ như không muốn nói.
“Anh mau nói đi.”, tôi tò mò thúc giục anh, nhìn ánh mắt tôi long lanh, sáng rực anh không nhịn được cười.
“Cúc dại!”. Anh trả lời, hai con mắt tôi mở to hết cỡ. Sao lại là cúc dại?
Anh lắc đầu, cầm lấy tay tôi rồi ngước mắt lên bầu trời đầy sao, ở cùng anh, trời lúc nào cũng lấp lánh muôn vàn ngôi sao nhỏ li ti.
Tôi bần thần hồi lâu rồi nhớ ra tấm thiệp, tôi vội vàng mở thiệp ra. Nét chữ của anh! Không lẫn vào đâu được, đúng là chữ của anh.
Anh tặng em, hoa Lyly bé nhỏ của anh!
Chỉ có nhiêu đó thôi? Tôi bỏ thiệp xuống, đến gần và cầm váy lên. Tôi muốn mặc. Tôi chạy như bay về phòng mình, khoác chiếc váy lên người. Xong xuôi, tôi soi gương, quay một lượt. Quả thật chiếc váy rất đẹp và hợp với tôi. Tôi khẽ mỉm cười. Nhớ đến anh.
“Ring!”, chuông cửa một lần nữa kêu lên. Tôi để như thế chạy xuống nhà, mở cửa. Tôi sững sờ ngó đăm đăm vào con người đứng trước cửa nhà tôi. Rồi bằng động tác dứt khoát, tôi nhảy lên, ôm chặt lấy tấm ngực lớn, thân hình to cao của anh. Mắt tôi bắt đầu giàn giụa, còn anh, chỉ đứng như thế, nhìn tôi, tay anh khẽ vòng qua vai tôi, ôm nhẹ. Tôi buông anh ra, lấy lại tinh thần, và nở nụ cười. Anh nhếch mép quen thuộc, tinh nghịch, nhéo hai má tôi đau điếng. Tôi nhăn mặt và thẳng tay giơ lên đấm bùm bụp vào vai anh. Như ngày nào, anh né tránh và phát ra những âm thanh “đáng sợ” .
“Đi nào!”, anh kéo tay tôi, dắt tôi ra ngoài.
“Đi đâu?”, tôi ngờ nghệch hỏi lại. Anh khịt mũi rồi cứ thế dẫn tôi đi.
Chúng tôi dừng lại ở công viên, nơi trồng rất nhiều cúc dại. Tôi mải mê ngắm nhìn vẻ đẹp mê hồn của nó, mường tượng ra từng nét đẹp trên khuôn mặt anh. Anh bất giác lên tiếng hỏi:
“Em có biết ý nghĩa của loài cúc dại không? Anh đã chọn nó, vì…”
Anh ngập ngừng, tôi vội vã thôi thúc:
“Ý nghĩa gì? Anh mau nói xem.”
“Vì nó đại diện cho tình yêu vĩnh cửu!”, nói đến đây, anh quay hẳn người sang phía tôi, mắt anh sáng lên những tia nhìn trong veo, thánh thiện, “Phải, anh thích em từ lâu lắm rồi. Vì thế anh chọn hoa cúc dại.”
Tôi ngây người nhìn anh, ngón tay tôi không theo điều khiển của bộ não, nó giơ lên chạm khẽ vào đầu mũi anh cơ hồ như sợ rằng con người đang đứng trước mặt mình là hư ảnh. Anh chun mũi lại, cau mày nhìn tôi.
“Xem kìa! Anh không còn là con nít. Nhưng anh thích hành động của em, cho thấy em vẫn là con nít. Hehe!”
Tiếng cười lanh lảnh của anh làm tim tôi đau nhói, tôi bứt nhẹ một bông hoa cúc dại, gắn lên vành tai anh, mắt anh đảo liên hồi, mặt ửng đỏ, anh nhìn tôi, gạt bông hoa xuống, gắn lên tai tôi:
“K… kì cục! E… em lại chọc anh? Nghỉ chơi á nha!”, anh vừa nói vừa cù lét vào hai bên hông tôi. Vừa đau vừa nhột, tôi cười ứa cả nước mắt, anh thấy được, dừng lại và ôm tôi vào lòng. Nghe rõ cả tiếng tim anh đập, tôi khẽ thở phào, đập, rồi dừng, lại đập, rồi dừng. Tôi chỉ còn biết đứng im và lắng nghe.
“Em muốn đến khu vui chơi không?”
Anh đột nhiên đẩy tôi ra, mắt anh sáng lên, nhìn tôi rồi hỏi. Tôi gật đầu, mắt nhìn anh không chớp. Anh lập tức kéo tôi đến đó không chút do dự.
“Anh muốn ngồi cái đó!”
Tàu lượn siêu tốc! Tôi phấn khích hùa theo hướng ngón tay anh đang chỉ trỏ. Anh mua vé, tôi và anh ngồi chung với nhau. Tàu đang leo lên cao, cao dần, chầm chậm… “Vù!!!!!!!!!!!!!!!!!”, tiếng gió rít qua mang tai, tôi hét lên sung sướng, một cảm giác rất ‘Yomost’!!! Tôi nhắm nghiền mắt lại, miệng mở rộng, hét thật to. Tôi vung hai cánh tay lên rung rung một cách thích thú không để ý rằng người ngồi bên cạnh tôi chẳng phát ra một tí âm thanh nào.
Hết lượt chơi, tôi nhảy phịch xuống nền đất, còn anh, lảo đảo! Anh lảo đảo!? Chính anh đề nghị chơi cơ mà? Anh quì sụp xuống, giơ tay ôm lấy đầu mình, rên rỉ:
“Ui… ui… đau… đầu… quá!”
Tôi hơi xót anh, lại gần, xoa lên mái đầu xù lên như tổ quạ:
“Ngoan, Lưu Lưu ngoan.”
Anh trợn mắt nhìn lên tôi, tôi cười tít mắt, không có ý định rụt tay về, xoa xoa một cách thích thú.
Lúc này anh vẫn đang nhìn tôi, ánh mắt xa xăm, đượm buồn, tôi không muốn nhìn lâu vào đôi mắt ấy, tránh ánh nhìn của anh, tôi chăm chú vào những sợi tóc đen, bay lộn xộn hòa vào gió. Anh ngồi xổm, nhìn tôi, anh giơ cánh tay lên, chạm vào lòng bàn tay nhỏ nhắn trên đầu mình, nắm chặt, rồi kéo xuống. Môi anh khẽ mở ra, nhưng rồi khép lại. Tim tôi bất giác đập thình thịch, mặt ửng đỏ. Anh đứng thẳng người, sát vào người tôi, tay anh nâng nhẹ cằm tôi. Tôi tròn mắt nhìn anh như đang mong chờ điều gì mà ngay cả bản thân tôi cũng không biết. Lúc sau, anh khẽ khàng lên tiếng, cơn gió thoảng qua làm tai tôi ù ù, nghe không tròn tiếng:
“Anh… sắp… đi… rồi…”
Tôi vẫn nhìn anh. Tôi không hiểu. Miệng tôi mỉm cười. Đôi mắt đen láy long lanh nhìn xoáy vào anh. Và bắt đầu rưng rưng. Dòng lệ nóng. Rơi. Anh cúi rạp người xuống. Hôn. Cái hôn dài như cả thế kỉ đang dừng lại. Tôi ước. Thời gian hãy dừng lại ngay giây phút này. Anh đang hôn tôi. Đang trút lên đôi môi run rẩy của tôi bao tình yêu, hi vọng, tổn thương, cả sự cô đơn, đau đớn giày xéo. Tôi muốn cho anh một thứ: Cuộc sống của tôi. Đó là tất cả những gì tôi có.
“Em không muốn… Em không muốn!”
Tôi níu chặt vạt áo anh, van nài.
“Ít ra cũng để em được nhìn thấy anh mỗi ngày!”, tôi kêu lên trong làn nước mắt không ngăn nổi. “Chỉ vậy thôi không được sao anh?”
Anh im lặng nhìn tôi. Lắc đầu.
“Anh… bị trễ rồi. Anh không thể ở lại được nữa!”
“Không!!!”
Tôi bịt tai lại. Cố gắng bỏ ngoài tai những lời anh nói.
“Đừng bỏ em. Em xin lỗi. Là tại em không tốt. Đừng bỏ em, Lưu…”
Tôi ôm chặt lấy anh, giờ đây anh là người tôi không muốn đánh mất nhất trong cuộc đời. Giữ anh? Sau tất cả những điều tệ hại tôi gây ra cho anh? Tôi! Chính vì tôi đã tự đánh mất hạnh phúc của mình. Tôi đang níu giữ lại một phần tội lỗi của mình để bù đắp? Không! Tôi yêu anh! Tôi yêu anh hơn tất cả mọi thứ trên đời. Nhưng rồi khi nhớ lại cái đêm đáng nguyền rủa đó, tim tôi đau nhói. Tôi đã sai rồi. Vòng tay tôi nới lỏng ra, buông thõng xuống. Ít ra, tôi cũng phải để anh thanh thản mà ra đi chứ! Chính vì tôi cố chấp nên anh mới ra đi, tôi không thể mắc thêm sai lầm nào khác nữa, tôi không thể bắt lấy cơ hội được làm một con người mới, hoàn chỉnh và hạnh phúc hơn anh bây giờ. Tôi bước lùi lại, càng ngày càng xa cách anh hơn.
Quay lưng.
Chạy.
Anh đuổi theo tôi. Tay anh nắm chặt cổ tay tôi. Khuôn mặt anh hằn sâu sự đau khổ nói không nên lời. Nhìn thấy đôi lông mày anh nhăn lại, đôi mắt đen thăm thẳm của anh. Tôi không nỡ:
“Anh… phải giữ gìn sức khỏe!”
Anh rõ ràng có chút ngạc nhiên nhìn tôi. Miệng anh khẽ mở ra.
“Ly…”
“Anh không được phép quên em!”, tôi ngắt lời anh, “Không được phép!”, tôi run rẩy ra lệnh.
“Đi. Anh đưa em về.”, anh bình thản kéo tôi sát vào lòng anh, tôi cố gắng ghi nhớ chút hơi ấm cuối cùng từ người con trai tôi dành trọn tình yêu, sắp sửa rời bỏ tôi để đến nơi anh thuộc về.
“Anh đưa em lên phòng nghỉ ngơi”. Giờ đây cả hai chúng tôi đều đang đứng trước cửa ngôi nhà trắng phớt hồng, tôi cầm chặt vạt áo anh không buông, mãi lúc sau anh mới lên tiếng, “Đi, lên phòng nghỉ, anh sẽ canh giấc ngủ cho em!”
Tôi ngước mắt lên nhìn anh, gật đầu cho có, rồi cứ thế, tôi kéo anh lên lầu trong vô thức.
* * *
Tôi vùi mặt vào vòng ngực ấm áp của anh, cảm nhận hơi thở của anh qua lớp áo sơ mi trắng bết mồ hôi, anh không hề bị nắng trưa, bụi đường vấy bẩn, anh là thiên thần của riêng tôi. Tôi thiếp đi trong vòng tay của anh… Yên giấc.
* * *
“LY!!! LY!!!”.
Tiếng la hét làm đầu tôi như muốn nổ tung, tôi giật mình tỉnh dậy, nhăn nhó nhìn khuôn mặt lo lắng đang đứng trước mặt mình.
“Ôi! Con tỉnh rồi! Con làm mẹ suýt ngất đi đấy có biết không?”
“Mẹ? Mẹ đang nói gì thế? Con làm sao?”
“Con ngủ li bì từ hôm kia đến giờ, mẹ gọi thế nào cũng không tỉnh!”
Tôi mơ hồ giữa những câu nói nghèn nghẹn của mẹ. Song cũng cười khẩy đau khổ với chính mình:
“Ngay cả trong mơ… Anh cũng không thể nói dối được sao?”
Anh đã đi khỏi cuộc sống hiện tại của tôi. Cảm giác như anh chỉ về nhà ngủ, rồi sáng mai sẽ lại tíu tít chạy đến dắt tôi đi chơi như hôm nay. Nhưng không có nữa. Mãi mãi về sau, tên của anh sẽ chỉ được trái tim tôi âm thầm nhắc đến mà thôi. Tôi ngả rạp mình xuống. Cố ngăn giọt nước mắt chỉ chực rơi xuống.