Thời gian thổi gió bay, thổi tình yêu vụt mất, thổi tất cả vui buồn và sầu hận nhưng không bao giờ thổi đi H trong tim tôi.
Nhanh quá, 4 năm rồi tưởng chừng như mối quan hệ lúc nào cũng bền
chặt. Nhưng rồi thời gian đã xóa nhòa đi tất cả. Điều tôi buồn nhất là
chính thức nhận thức được sự chia tay vào tháng 4. Là tháng bước vào mùa
mưa như cho sự ra đi của một cuộc tình đổ vỡ. Người ta thường mượn
những cơn mưa với tiếng gió để gởi cho vơi đi nỗi buồn, để kết thúc một
phần câu chuyện tình và mở ra một câu chuyện khác. Nhưng dối với tôi
không có gì là kết thúc cả. Tất cả vẫn còn đây, dư âm vẫn còn đây. Bởi
giống với người ta hay nói rằng:
“ Mọi người luôn giữ chặt những kí ức
Bởi những điều đó sẽ chẳng bao giờ thay đổi dù cuộc đời đổi thay”
Có lẽ tôi đã quen cái cảm giác sống có H. Nhiều lúc tôi tự nghĩ rằng
đó là sự ngộ nhận một thói quen. Nhưng câu trả lời thật tàn nhẫn: “Trái tim tôi đau khi mất H”. Tôi
rất muốn níu giữ dù đó chỉ là một cái ôm thật nhẹ hay một cái tựa khẽ
vào vai. Nhưng vì H quá mạnh mẽ đến nổi dù chúng ta không còn gì nữa:
tôi luôn hay nén cảm xúc để cười còn H vẫn luôn là một cô gái hồn nhiên
vô tư lự_ một món ăn đặc sản ai cũng thèm muốn dù đó chì là ngửi hương
thơm .
Nhiều lúc tôi tự nghĩ rằng đó là sự ngộ nhận một thói quen. (Ảnh minh họa)H lạ lắm, có bao giờ bố H bảo: “Con là một đứa con gái thật tuyệt ko?”. Và
tôi cũng sẽ ùa theo câu nói đó. Tôi không hối hận khi đã quen H và củng
không hờn trách khi mình bị đá bởi H là một nửa của tôi. Chờ H là một
niềm vui, chờ H là một sự thử thách con tim. Đối với người khác sự chờ
đợi là vô vọng nhưng đối với tôi, tôi hướng hai con đường của chúng ta
đi cuối cùng sẽ gặp nhau dù đó có là vô cực. “H là gì? H là ai? H đến vvới cuộc đời tôi bất chợt lúc nào?”
Trả lời những câu hỏi trên thật đơn giản nhưng điều quan trọng là H có
tồn tại hay không? Tôi không bao giờ phủ định được điều đó!
Thời gian! Thời gian thổi gió bay, thổi tình yêu vụt mất, thổi tất cả
vui buồn và sầu hận nhưng không bao giờ thổi đi H trong tim tôi. Tôi
chắc điều đó! Và theo thời gian, tôi dần “lớn lên”, tôi dần hiểu đựơc
cái qui luật:
“Tình yêu không phải là điều ta nhận được mà là những gì ta cho đi”
Và từ đó tôi cùng biết học cách chấp nhận: “Em đã rời xa cuộc đời tôi mất rồi”.
Thật đau đớn và xót xa! Nhưng H ah ! Tôi vẫn sống bởi nhịp đập con tim
và con tim tôi luôn tràn đầy nghị lực. Dù kết quả ra sao tôi vẫn chấp
nhận. Đơn giản là: kết quả chỉ là vòng xoay cuộc đời: “Kết thúc một
phần câu chuyện để mở ra một ngày mới - một ngày trong tương lai tôi vẫn
đuợc nhìn thấy món “đặc sản” ngày xưa dù chỉ một nụ cười”
ST
chặt. Nhưng rồi thời gian đã xóa nhòa đi tất cả. Điều tôi buồn nhất là
chính thức nhận thức được sự chia tay vào tháng 4. Là tháng bước vào mùa
mưa như cho sự ra đi của một cuộc tình đổ vỡ. Người ta thường mượn
những cơn mưa với tiếng gió để gởi cho vơi đi nỗi buồn, để kết thúc một
phần câu chuyện tình và mở ra một câu chuyện khác. Nhưng dối với tôi
không có gì là kết thúc cả. Tất cả vẫn còn đây, dư âm vẫn còn đây. Bởi
giống với người ta hay nói rằng:
“ Mọi người luôn giữ chặt những kí ức
Bởi những điều đó sẽ chẳng bao giờ thay đổi dù cuộc đời đổi thay”
Có lẽ tôi đã quen cái cảm giác sống có H. Nhiều lúc tôi tự nghĩ rằng
đó là sự ngộ nhận một thói quen. Nhưng câu trả lời thật tàn nhẫn: “Trái tim tôi đau khi mất H”. Tôi
rất muốn níu giữ dù đó chỉ là một cái ôm thật nhẹ hay một cái tựa khẽ
vào vai. Nhưng vì H quá mạnh mẽ đến nổi dù chúng ta không còn gì nữa:
tôi luôn hay nén cảm xúc để cười còn H vẫn luôn là một cô gái hồn nhiên
vô tư lự_ một món ăn đặc sản ai cũng thèm muốn dù đó chì là ngửi hương
thơm .
Nhiều lúc tôi tự nghĩ rằng đó là sự ngộ nhận một thói quen. (Ảnh minh họa)
tôi cũng sẽ ùa theo câu nói đó. Tôi không hối hận khi đã quen H và củng
không hờn trách khi mình bị đá bởi H là một nửa của tôi. Chờ H là một
niềm vui, chờ H là một sự thử thách con tim. Đối với người khác sự chờ
đợi là vô vọng nhưng đối với tôi, tôi hướng hai con đường của chúng ta
đi cuối cùng sẽ gặp nhau dù đó có là vô cực. “H là gì? H là ai? H đến vvới cuộc đời tôi bất chợt lúc nào?”
Trả lời những câu hỏi trên thật đơn giản nhưng điều quan trọng là H có
tồn tại hay không? Tôi không bao giờ phủ định được điều đó!
Thời gian! Thời gian thổi gió bay, thổi tình yêu vụt mất, thổi tất cả
vui buồn và sầu hận nhưng không bao giờ thổi đi H trong tim tôi. Tôi
chắc điều đó! Và theo thời gian, tôi dần “lớn lên”, tôi dần hiểu đựơc
cái qui luật:
“Tình yêu không phải là điều ta nhận được mà là những gì ta cho đi”
Và từ đó tôi cùng biết học cách chấp nhận: “Em đã rời xa cuộc đời tôi mất rồi”.
Thật đau đớn và xót xa! Nhưng H ah ! Tôi vẫn sống bởi nhịp đập con tim
và con tim tôi luôn tràn đầy nghị lực. Dù kết quả ra sao tôi vẫn chấp
nhận. Đơn giản là: kết quả chỉ là vòng xoay cuộc đời: “Kết thúc một
phần câu chuyện để mở ra một ngày mới - một ngày trong tương lai tôi vẫn
đuợc nhìn thấy món “đặc sản” ngày xưa dù chỉ một nụ cười”
ST