Linh vội vàng từ biệt Jenny ở KTX, nó đoán là bị trễ chuyến tàu địa ngầm rồi, đi taxi vậy. Kéo tạm mũ áo hoddie lên đầu, nó chạy thục mạng. " Tự dưng mưa to quá cơ, k khéo mình trễ nốt h bay mất, đúng là khồn thể xui xẻo hơn đc nữa".
Bỗng nó khựng lại, " ôi trời, mèn ơi, tai nạn à?Mình rút lại câu vừa nãy".Vốn cái tính hấp tấp tò mò, nó hóng hớt. Một chiếc limo đen bóng đâm vào thùng thư. Lạ quá, là 1 phụ nữ laí xe, bà ấy đẹp như Mônalida ấy, lạ hơn nữa, bà ấy còn đang nói: "cứu tôi với" bằng tiếng việt ạ, bà ấy là người Việt Nam.
Nó rút cell gọi cho ban mẹ:
- Con bị trễ tàu rồi, k kịp ra sân bay, ba mẹ cứ đi trước, con sẽ đáp chuyến sau về Việt Nam. Đi bình an nha. Con chào ba mẹ.
Nói xong rồi, nó chạy vội ra cái limo miệng liến thoắng câu :"help me!!". Nó nghĩ, đã là đồng hương thì không thể bỏ mặc người ta được
Linh du học ở Anh 2 năm rồi. Có lẽ nó là đứa sinh viên nhỏ tuổi nhất ở cái trường Đại học danh tiếng ấy. Nó mới 16 thôi mà. Thông minh quá nên ba mẹ cho nó nhảy cóc đi du học luôn. Nhà nó cũng giàu, ba nó quản lí công ty đầu tư nước ngoài tại Việt Nam, mẹ nó Việt kiều, gặp nhau bên này ròi sinh ra nó. Nó yêu ba mẹ yêu VN cực, yêu cả bạn bè nó ở VN nữa nhưng vì k muốn ba mẹ buồn nên nó sang Anh. Nó muốn gặp ba mẹ lắm chứ, muốn về VN lắm chứ, nhưng nghe đc ba tiếng :"cứu tôi với " vừa nãy, nó k cầm lòng đc. Người Việt mà, Tiếng Việt mà
Con bé rũ hết nc mưa trên áo hoddie, giày cũng bẩn cả rồi, nó mua cà phê. Hơi ấm làm nóng cả người. Nó đứng trước giường bệnh hai mẹ con nhà bà Môni (nó goị thế, tắt của Mônalida ). Bà mẹ đã đẹp, cậu con trai còn đẹp hơn. Mắt đẹp k thì nó chịu ( đang nhắm nghiền mà ) mũi cao, thanh, môi nét, mặt sắc cạnh nhưng hiền lắm. Tóm lại là không đến mức quá đẹp trai nhưng rất hút. Nó bỏ cái baloo ướt sũng xuống ghế đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài mưa cười nhẹ :" he is so cute and she is beautiful". Con bé định đợi đến lúc một trong 2 người tỉnh gọi người nhà đến chăm sóc rồi sẽ đi. Nó cứ cười như con ngốc vậy và không biết rằng có 1 thằng con trai vừa tỉnh giấc và đang nhìn nó chăm chú....