Chap 28
– Đan Châu xong chưa?
Đông Ngân đẩy cửa bước vào, cô mỉm cười nhìn Đan Châu:
– Cô dâu xinh quá đi thôi, chú rể nhìn thấy cô dâu phải ngẩn ngơ luôn thôi.
Đan Châu nguýt bạn và nhìn mình trong gương. Sao lại không thấy mình hạnh phúc trong ngày cưới, mà một nỗi lo sợ vu vơ khiến cô bấn loạn từ sáng đến giờ.
– Đông Ngân!
Đông Ngân nhướng mắt, mãi lúc này cô mới nhìn thấy vẻ mệt mỏi của bạn.
– Có chuyện gì vậy?
– Đêm qua mình mơ thấy một giấc mơ hãi hùng lắm, mình thấy Tử Khiêm chết, người anh ấy đầy máu.
Đông Ngân nhăn mặt:
– Cậu cứ nghĩ về Tử Khiêm rồi nằm chiêm bao thấy bậy bạ. Tử Khiêm đi ra Trường Sa bằng đường biển an toàn lắm, tàu của ảnh đi là tàu dân sự không có gì đâu.
Cô ôm choàng qua vai bạn:
– Cậu sắp là vợ anh Thái Phương nên quên Tử Khiêm đi, có như vậy gia đình cậu mới hạnh phúc.
Đan Châu gật đầu:
– Mình cũng biết như vậy, song cứ nghĩ Tử Khiêm bỏ đi xa thành phố là mình thấy ray rứt.
– Thôi cậu đi, anh Thái Sơn đang chờ để đưa cậu đến nhà thờ làm lễ, tô lại một chút phấn hồng nữa thôi.
Cánh cửa bị đẩy nhẹ, Thái Sơn nhìn vào trong:
– Đông Ngân, em ra đây!
– Gì vậy?
– Ra đây đi!
Đông Ngân đi còn quay lại dặn Đan Châu:
– Ra ngay nghe Châu!
Cô bước theo Thái Sơn:
– Có chuyện gì mà anh khẩn trương vậy?
– Anh vừa nghe tin chuyến tàu đi ra đảo Trương Sa gặp cướp biển, chúng cướp hết đồ đạc tiền bạc, còn đánh cho chìm tàu.
Đông Ngân lạnh người:
– Trên chuyến tàu đó có ... Tử Khiêm?
– Phải.
Một vật rơi vỡ trên mặt đất, Đan Châu đánh rơi chiếc gương soi mặt, mặt cô tái mét, rồi lao vào Thái Sơn nắm lấy hai tay anh.
– Anh Sơn! Anh nói có thật không?
– Có thật, nhưng theo tin chưa tìm thấy ai sống sót cả ...
Hai tay Đan Châu buông Thái Sơn ra, cô từ từ ngã quỵ. Thái Sơn hoảng hốt vội đỡ người Đan Châu:
– Đan Châu! Em làm sao vậy?
Đan Châu đã ngất xỉu.
Thái Phương sốt ruột vén tay áo xem đồng hồ, còn có năm phút nữa đến giờ làm phép cưới, mà xe Thái Sơn vẫn chưa đưa Đan Châu đến, chắc là kẹt xe thôi.
Đi qua đi lại, Thái Phương bấm điện thoại liên tục. Anh mừng rỡ vì tiếng của Thái Sơn:
– Anh Phương!
– Cậu bị kẹt xe hay sao vậy? Xe đến đâu rồi?
– Không! Đan Châu bị ngất xỉu, cô ấy cứ khóc và không chịu ngồi dậy đến nhà thờ. Tàu đi đảo Trường Sa của Tử Khiêm bị hải tặc cướp và đánh chìm tàu, số phận của người trên tàu chưa hiểu như thế nào.
– Cậu cho tôi nói chuyện điện thoại với cô ấy một chút!
Thái Sơn đưa điện thoại cho Đan Châu:
– Anh Phương muốn nói chuyện với em.
Đan Châu cầm điện thoại, cô nghẹn ngào:
– Anh Phương! Em xin lỗi, em không thể ...
Thái Phương tắt điện thoại, anh không muốn nghe tiếp lời xin lỗi hay giải thích của Đan Châu.Từ hôm Tử Khiêm đi, cô đã như người mất hồn rồi, bây giờ nghe tin tàu của Tử Khiêm bị cướp, số phận của những người trên tàu không hy vọng họ sống sót, Đan Châu đã ngã quỵ. Trái tim của cô hãy còn đầy ắp hình bóng Tử Khiêm, cô không dễ dàng đồng ý làm vợ anh trong hoàn cảnh này.
Vị mục sư nhìn Thái Phương:
– Sao, đã đến giờ làm lễ rồi mà cô dâu vẫn chưa đến à?
Thái Phương cúi đầu:
– Cha! Con xin lỗi, cô ấy sẽ không đến đâu.
Mọi người giải tán ra về. Thái Phương đứng giữa giáo đường, anh giận dữ rút đóa hoa hồng trên túi áo của mình ném xuống đất và giẫm mạnh chân lên.
Mới mấy phút trước đây, anh ngỡ mình là người hạnh phúc nhất. Nhưng bây giờ, anh có cảm giác mình rơi xuống chín tầng địa ngục chỉ vì một lời nói làm tan nát lòng anh:
"Anh Phương! Em xin lỗi, em không thể ...".
Cho đến ngày thứ sáu, người ta tìm được xác mười hai người trên tàu, lớp bị kẹt trong thân tàu lớp trôi giạt đi, tất cả đều đã chết, năm người sống sót, họ kể lại sự việc kinh hoàng bằng tiếng nấc nghẹn, đôi mắt hãy còn ánh lên nét hãi hùng.
Đan Châu không thấy sợ, cô lại lật từng xác người đã phình chương và thối rữa ra tìm. Mỗi một cái xác nhận dạng không phải là Tử Khiêm, Đan Châu thở nhẹ như trút đi một gánh nặng.
Không có Tử Khiêm trong số người chết và cả người sống, vậy anh đã chết hay còn sống?
Bà Nam và Tử Hà không có can đảm đi tìm Tử Khiêm như Đan Châu, họ ngồi trong một góc nước mắt ràn rụa. Không có mặt Tường Vi, cô không muốn nhìn thấy Tử Khiêm đã chết hay là một cái xác đã thối rữa. Chính Tử Khiêm đã ruồng bỏ cô kia mà, bây giờ ông trời trừng phạt anh cho anh phải chết như vậy đó. Cô sẽ không khóc nữa mà sẽ cười to lên một cách sung sướng. Bây giờ Tử Khiêm không còn thuộc về ai hết, anh đã trồi đến một xó xỉnh nào đó và làm mồi cho bầy cá rồi cũng nên.
Gió thổi mạnh từ biển thốc lên, mặt nước biển bây giờ hiền hòa. Đoàn người cứu hộ quay về, chiếc tàu trống không. Đan Châu vừa mừng vừa lo, mừng vì hy vọng Tử Khiêm còn sống trôi giạt đâu đó, lo lắng vì có thể Tử Khiêm bị thương cũng nên ... Một cuộc thảm sát kinh khủng không còn tính người thì làm sao không bị thương.
Đoàn người cứu hộ rời tàu đi lên. Đan Châu ngẩn ngơ:
– Không tìm thấy gì cả sao các anh?
– Có một tàu phía trước vớt được hai cái xác phình chương ra. Lát nữa chị đến nhận dạng thử xem.
Đan Châu rùng mình. Tử Khiêm ơi! Em mong anh không có trong hai người đó.
Lúc này, ông Nam bước lại gần, ông đưa cho Đan Châu lon nước yến và mẫu bánh mì:
– Cháu ăn đỡ đi. Nếu không, cháu sẽ quỵ mất.
Đan Châu nhận, cô nói cám ơn, nhưng rồi chỉ cầm trên tay, mắt trông ra biển chờ chiếc tàu cứu hộ xuất hiện dù rất mong không có Tử Khiêm.
– Cháu ăn đi Đan Châu, cả tuần nay cháu có ăn uống gì đâu.
– Cháu uống thôi, cháu không ăn nổi đâu. Cám ơn bác.
Nước mắt Đan Châu rưng rưng, cô chỉ dám khóc thầm mà thôi. Ông Nam cúi đầu, đến bây giờ ông mới nhận rõ tình yêu của cô gái này dành cho con mình. Môn đăng hộ đối và thành kiến đã khiến ông tiếp tay ngăn chặn tình yêu của con mình, gây ra không biết bao nhiêu thảm kịch. Ông ăn năn quá. Nếu Tử Khiêm còn sống, ông sẽ nói với con trai, ông không ngăn cản con yêu Đan Châu nữa. Nhưng liệu có quá muộn màng rồi không?
Mặt nước biển chao động mạnh. Từ xa, chiếc tàu cứu hộ đang lướt sóng trở về. Đan Châu nhảy xổ ra, toàn thân cô run rẩy, nét mặt căng thẳng.
Lạy trời, đừng có Tử Khiêm.
Hai thi hài người xấu số được gói trong bao nilon và chuyển lên bờ. Đan Châu chạy băng băng lại, cô run run giở tấm nilon ra. Hai gương mặt đều biến dạng, Đan Châu cứ nhìn trừng trừng. Không phải Tử Khiêm, chắc chắn như vậy, anh không thể nào ra đi.
– Không phải Tử Khiêm đâu cháu ạ.
Một câu nói của ông Nam như trút đi gánh nặng sợ hãi trên vai Đan Châu, cô lùi ra xa và ngồi luôn trên cát ướt, lơ láo.
Biển mênh mông, Tử Khiêm đang ở đâu? Bất chợt Đan Châu chạy ào xuống biển, cô lội trong nước, vừa vùng vẫy vừa hét to:
– Tử Khiêm ơi! Anh ở đâu, về đi anh ơi!
Ông Nam hoảng hốt đuổi theo Đan Châu, một số người khác cũng chạy xuống, họ giữ Đan Châu lại:
– Đừng tuyệt vọng Đan Châu, Tử Khiêm sẽ về mà!
Như một cái cây mất cả sinh lực, Đan Châu rũ xuống, cô ngất đi ...
Chùi nước mắt, bà Nam khóc sụt sịt:
– Trông Đan Châu thảm quá, nó tỉnh lại chưa vậy ông?
– Chưa! – Ông Nam lắc đầu hiu hắt- Nó có chịu ăn uống gì đâu, cứ ở suốt ngoài bãi biển. Cả chục ngày nay rồi còn gì nữa, tôi là đàn ông mà còn không chịu nổi.
– Tôi hối hận quá! Phải chi tôi đừng ngăn cản chúng nó, ngày nay đâu xảy ra cớ sự này.
– Cũng có lỗi lầm của tôi trong đó.
Trong phòng Đan Châu cựa mình ngơ ngác:
– Đây là đâu vậy?
– Bệnh viện. Chị ngất và mê đi hết một ngày rồi đó.
Lần đầu tiên Tử Hà nói chuyện dịu dàng với Đan Châu, cô đã thấy tình yêu chung thủy của Đan Châu dành cho anh mình. Tử Hà trở nên dịu dàng hơn bao giờ:
– Chị uống một chút sữa cho khỏe nhé. Muốn gì đi nữa, chị cũng phải nghĩ đến sức khỏe của mình và Tử Lăng nữa. Chị có làm sao, ai lo cho Tử Lăng.
Nước mắt Đan Châu trào ra. Con của tôi, cả tuần nay hẳn nó rất trông mẹ trở về nhà.