Khiến tâm hồn ta chai lì đi với những nỗi đau ...
Và ko hề có phản ứng gì với những nỗi đau đó ...
Kể cả lúc những lúc chia tay ... khiến mắt ta ko còn rơi lệ ...
Kể cả những lúc buồn ... cũng ko khiến lòng ta đau ...
Kể cả những lúc cô đơn ... cũng ko khiến cho ta sợ ...
Nhiều lúc bởi sự vô cảm khiến ta ko còn nhận ra chính bản thân mình ...
Tôi luôn tránh xa cộng đồng ...
Tôi luôn trốn tránh tất cả ...
Chỉ tìm góc tối mà ngồi ...
Khi trong góc tối khiến mình đc. che chở...
Vì ko ai nhận thấy trong đó là 1 tảng băng ...
Tâm hồn tôi lạnh lắm ... lạnh lắm ...
Nhưng đằng nhau cái lạnh ấy là cả 1 bầu cảm xúc ko bít san sẻ cùng ai ...
Có ai hiểu rằng sau những nụ cười ấy là những dòng nước mắt ...
Khi bỏ cuộc khiến tôi lại lạnh lùng hơn nữa ... vô cảm hơn nữa ...
Khiến mình lại trầm cảm thêm ... trở lại cuộc sống như trước ...
... Ko khóc
... Ko suy nghĩ
... Ko mệt mỏi
... Ko lo âu
... Ko buồn
... Ko nhớ
Và đôi lúc muốn vô cảm mãi
Để quên tất cả ký ức ...
Để vô tình với tất cả ...
Để ko phải đau khổ ...
Nhưng ko thể đc. ... mà chỉ có thể tạm ngừng tất cả ...
... Cảm xúc tạm tan biến ...