Vui lòng khai báo chính xác tên truy cập và mật khẩu!

Quên mật khẩu?
Sau khi đăng ký xong vui lòng vào
thông tin cá nhân ở phần menu bên
góc phải diễn đàn để cập nhật thông tin !

Bạn phải điền đầy đủ thông tin đăng ký!

  

xqnoel

    Nhật ký những mảnh vụn sau chia tay

      Xuân Quý
      Administrator

      Gender : Nam

      Posts : 6110

      Points : 3899

      Liked : 4048

      : 05/02/1990

      #1

       27/5/2011, 23:52

      Đọc xong tin nhắn của anh mà tay chân em rung rời, nghẹn lời, trái tim nghe đau nhói, quặn thắt khó mà thở, nước mắt thì không thể nào không rơi, nhưng em chạy trốn nó.

      Hôm nay 14/4/2011, 9h35

      ... Đang ngồi tại văn phòng làm việc công ty. Đọc xong tin nhắn của anh mà tay chân em rụng rời, nghẹn lời, trái tim nghe đau nhói, quặn thắt khó mà thở, nước mắt thì không thể nào không rơi. Nhưng em chạy trốn nó vì đang ngồi trong văn phòng, em không muốn mọi người nhìn mình soi mói, rồi nghĩ em yếu đuối. Em đau lắm, nhưng không trách anh chỉ trách bản thân mình, mình đang bị quả báo.

      Bây giờ em chỉ muốn chạy ra ngoài để thét lên cho thỏa nỗi lòng, đang muốn vỡ òa ra như những mảnh thủy tinh vỡ vụn, như những tảng băng tan chảy ra trôi lềnh bềnh trên biển không điểm tựa. Em không nghĩ là mình sẽ đau, em mạnh mẽ lắm nhưng bây giờ thì thật sự em ngã gục rồi anh à. Cái chữ Mọi trong em nó không còn hiện diện, nó bị ai đó bắt cóc rồi giấu vào một góc nào đó thôi, em nghĩ rồi mình sẽ tìm lại nó. Anh đừng giấu nó của em nhé!

      10h30 - 18/4/2011

      Anh à giờ này anh đang làm gì? Không biết từ bao giờ hay chỉ trong thời gian quen nhau ba tháng thôi, em lại có cái thói quen bất giác lúc nào cũng thích gọi điện và nhắn tin cho anh. Lúc nào em cũng quan tâm muốn biết anh đang làm gì, có lẽ em đã yêu và nhớ anh rất nhiều. Từng kỷ niệm, từng giây hạnh phúc em không thể nào quên được, làm sao em có thể quên được anh.

      Bây giờ em có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không biết xuất phát từ đâu, trong lòng em bừa bộn ngổn ngang cảm xúc. Ngày anh đi quá bất ngờ, quá vội vàng như ngày anh đến, để lại cho em một trời cảm xúc vô vị nhạt nhẽo, một nỗi đau đè nặng lên con tim, bóp ngạt con tim bé nhỏ đã đặt quá nhiều hy vọng vào anh, để rồi nhận lấy thất vọng quá cay đắng cho đứa con gái như em. Càng nhiều hạnh phúc, càng nhiều niềm vui anh mang đến, càng để lại cho em nhiều đau đớn như xát muối cõi lòng và con tim.

      Trong những ngày quen nhau, em muốn viết nó thành một câu chuyện để lưu giữ chút gì đó kỷ niệm cho riêng hình bóng anh trong em, nhưng không thể nào sắp xếp cảm xúc của mình, không thể nào kiềm nén nỗi đau của tình yêu quá lớn, cũng như không thể nào chạy trốn những giọt nước mắt.

      Từ ngày đầu quen nhau, gặp gỡ nhau cũng đầy thú vị, nếu như em không kể ra thì chẳng ai biết nó thú vị thế nào đâu, từ đó em cứ ngỡ rằng duyên phận của hai đứa mình đã đến, có quá nhiều kỷ niệm, rồi cả những cuộc nói chuyện điện thoại, những lần đi chơi với anh...

      Em không thể nào quên, từng giây mà em cảm nhận được hạnh phúc chỉ dành cho riêng mình thật quá ngắn ngủi. Vì sao, vì sao anh? Phải chăng do tính tình của em? Không anh nhỉ - chắc là do anh và em sinh ra không phải là của nhau. Em thật đau đớn khi câu cuối dành cho tình yêu của chúng ta là như thế. Nghĩ cũng buồn cười, khi mới quen thì “duyên phận mình đã đến”, nhưng khi chia tay thì “mình sinh ra không dành cho nhau”, có lẽ là phải kết luận “có duyên mà không phận”.

      Lúc xưa khi chưa biết yêu, em đã từng rất sợ tình yêu, thích ai em cũng giấu trong lòng mà không dám nói vì sợ mình bị từ chối. Em luôn đặt cho em cái vỏ bọc để tránh né những nỗi sợ. Tình yêu như một thứ gì đó mong manh và dễ vỡ, nên em chỉ chưng nó trong chiếc tủ kính mà không bao giờ dám chạm tay vào. Nhưng khi gặp anh, em đã đánh mất đi cái vỏ bọc của mình, đã vô tình chạm tay vào cái thứ dễ vỡ, đã quá vội vã để yêu anh, để rồi giờ đây chuốc lấy nỗi đau, một nỗi đau không tên, cảm giác như hàng trăm mảnh thủy tinh vỡ vụn.

      Em nghĩ mình thật mạnh mẽ, sẽ quên được tất cả. Nhưng hóa ra khi em đã yêu cũng như những người con gái khác, cũng rất mãnh liệt, cũng rất chân thành và để rồi khi nhận thấy đớn đau thì khó có thể vượt qua.

      Em gục ngã, ngã dài trên con đường vắng bóng anh, ngã dài trên nỗi nhớ không vơi, đến nỗi em đang nhận lấy một sự thật phũ phàng mà bản thân cũng dường như không thể chấp nhận - đó là em không dám đối diện với anh. Từ khi biết yêu anh, em đã trở nên yếu đuối mất rồi, em hận tại sao ông trời sinh em ra cho em được sự mạnh mẽ, nhưng chính anh đã cướp mất nó của em.

      Ngày 19/4/2011, 5h08 AM

      Em tự nhủ với lòng sẽ quên anh nhanh thôi, nhưng dường như mỗi giây phút qua em không làm được điều đó.

      Hôm nay em bắt đầu vào học một công việc mới. Nó có thể là tương lai của em, nó cũng có thể giúp em quên được anh. Nhưng nếu ngược lại, em không thể nào quên được anh để tập trung vào công việc, thì xem như từ nay em đã đánh mất đi cái khởi đầu quá tốt đẹp cho tương lai của mình.

      Ngày 25/4/2011

      Đã thêm vài ngày nữa trôi qua, cũng giống như trước là cả một tuần em bỏ bê việc ăn uống, không để mình ngơi nghỉ bất kỳ phút giây nào làm việc. Ở Sài Gòn sau khi đi làm về thì đi học rồi đi lang thang một mình, nghỉ học lại ra Thủ Đức hoặc Gò Vấp chơi với anh chị. Ở Bình Dương thì tìm cách buôn chuyện với mọi người trong gia đình, thậm chí là giỡn với những đứa con nít ngây ngô để khỏi phải suy nghĩ, không thì kiếm việc gì đó dọn dẹp nhà cửa quần quật. Về Biên Hòa thì đi chơi với bạn hoặc là dọn dẹp nhà cửa… sao cho không phải ở nhà một mình hoặc ít nhất khi màn đêm buông xuống mệt đừ để rồi ngủ thiếp đi, không phải chìm đắm trong niềm nhớ.

      Vì sao em luôn có thể sống với con người 2 mặt này. Đôi khi em muốn thét lên cho cả thế giới biết rằng em đã mất anh, nhưng với mọi người trong gia đình em không dám nói một lời nào. Em không muốn mọi người nói em quá yếu đuối, ủy mị trong tình cảm, yêu mà không có lý trí của con tim! Vì thế nên ở trước mặt tất cả, em luôn vui vẻ tươi cười hớn hở, che đậy khéo léo nỗi buồn của mình. Em nghĩ rằng làm như vậy sẽ tốt, nhưng dường như em đã đối xử bất công tàn nhẫn với bản thân thì phải. Em luôn chế ngự con tim mình, ép buộc bản thân không thể dành bất cứ tình cảm nào cho anh, không thể nhớ anh, thế mà nó vẫn đau, vẫn xót xa….

      Em có nên hận anh không vì anh không xứng đáng với tình cảm của em. Rồi sẽ có người đến với em tốt hơn anh, nghĩ như vậy em có sớm quên được anh không? Biết bao lần đã đặt ra cho mình rất nhiều câu hỏi như đại loại để vượt qua, đôi khi còn tự nhủ với lòng hãy quên anh đi, để anh tìm được hạnh phúc mới cho riêng mình. Nhưng làm mọi cách vẫn không từ bỏ được thói quen quan tâm lo lắng cho anh mỗi ngày, không thể nào quên anh, không thể nào xóa được nỗi đau cào xé tâm can em từng ngày.

      Mỗi giây phút nhớ về anh, nhớ về những tháng ngày hạnh phúc của chúng ta, rồi em chợt phải trở về thực tại với suy nghĩ rằng có một người con gái khác đang thay thế em gọi điện quan tâm anh hằng ngày và anh cũng không còn lo lắng nhớ thương em như trước đây. Bất giác không hiểu lý do gì, nguyên nhân do đâu, cả người em cứ run lên bần bật, tay chân em cứ lạnh ngắt và ê buốt, không thể nắm giữ vật gì trong tay nữa, muốn buông xuôi tất cả, trong đầu cứ lởn vởn câu nói mà em đã nghe được qua cuộc nói chuyện điện thoại của anh với một ai đó “Về nhà chưa, tối nay tính có lên nữa không?”.

      Em cũng đã lớn đủ hiểu đủ nhận xét qua những việc đang xảy ra. Có lẽ anh muốn chấm dứt tất cả tình cảm của chúng ta khi anh chẳng còn dành sự lo lắng cho em hàng ngày, khi anh né tránh tất cả những câu hỏi của em về vấn đề tình cảm…
      Nhưng cái làm cho em mệt mỏi là anh không muốn em quên bất kỳ kỷ niệm nào của chúng ta. Anh còn hứa sẽ kể cho em nghe một chuyện gì đó khi mọi khó khăn của anh được giải quyết, thỉnh thoảng lại gọi điện rủ em đi xem anh đá banh cho vui. Anh làm như vậy khiến em luôn chìm đắm trong cái vòng lẩn quẩn không biết đâu là thật đâu là giả tạo, không còn biết tin vào những gì đang xảy ra trước mắt, làm em mê muội trong cái ảo tưởng rằng sẽ có ngày anh quay về.

      Em như một con ngốc, chỉ mới quen nhau 3 tháng thôi, lại tin tưởng và đặt hy vọng ở anh quá nhiều, để rồi giờ đây nhận lấy toàn cay đắng mà vẫn còn muốn tin tưởng anh không bao giờ dối trá. Đôi khi, em muốn nói ra với tất cả mọi người, để họ la mắng, chửi thằng vào mặt, cho em tỉnh giấc khỏi sự ngu ngơ điên dại này. Em đang rất cần một người bên cạnh, nhưng đó không phải là sự thương hại của anh. Anh biết không anh ích kỷ lắm, đã ra đi sao còn để lại đau khổ cho em thế này.

      T.V