Vui lòng khai báo chính xác tên truy cập và mật khẩu!

Quên mật khẩu?
Sau khi đăng ký xong vui lòng vào
thông tin cá nhân ở phần menu bên
góc phải diễn đàn để cập nhật thông tin !

Bạn phải điền đầy đủ thông tin đăng ký!

  

xqnoel

    Lúc tuyệt vọng nhất, tôi đã tìm ra lối đi cho mình

      Xuân Quý
      Administrator

      Gender : Nam

      Posts : 6110

      Points : 3899

      Liked : 4048

      : 05/02/1990

      #1

       9/7/2011, 22:57

      Năm hai đại học tôi không được lên giai đoạn chuyên ngành vì nợ 16 tín chỉ. Tôi phải dành nửa năm học để học lại 4 môn của giai đoạn Đại cương. Đó là quãng thời gian khủng khiếp nhất, khi hầu hết bạn bè trong lớp đều tiếp tục chương trình học.


      Tôi vẫn thường nghĩ, cuộc sống giống như khi bạn ngồi lên chiếc xe của bạn và chạy. Có những người sẽ biết trước đích đến, có những người hoàn toàn chưa biết nhưng cứ đi với mong mỏi sẽ tìm được cho mình một đích đến thậm chí tốt hơn là mình đã dự định. Trên đường đi, một số người sẽ vượt qua bạn, nhưng chính bạn cũng sẽ vượt qua một số người. Có đôi người may mắn sẽ có phương tiện tốt để đi, một số người thì vất vả hơn. Và nhất định sẽ có lúc bạn phân vân, liệu con đường mình đang đi có thật sự đúng hay không và tốt nhất hay không?

      Lúc tuyệt vọng nhất, tôi đã tìm ra lối đi cho mình 11226723-1-138455476995086ebac

      Hết lớp 12, tôi bắt đầu con đường của riêng mình ở một vùng đất lạ, tôi tự nghĩ ngành Công nghệ thông tin mà tôi theo học giống như một con đường tôi không biết mình phải đi ra sao, đích đến là gì, tôi có đủ sức để đi đến đích hay không? Tôi có phương tiện tốt để đi, vì tôi là học sinh giỏi từ khi học phổ thông, và ba mẹ luôn cố gắng lo lắng để tôi chỉ có mỗi việc học hành. Nhưng tôi lại không mang theo hành trang quan trọng nhất trên con đường của mình - đó là ước mơ, vì cho đến lúc ấy tôi chưa hề biết “Tôi là ai?”, “Tôi có thể làm gì?”.

      Rồi tôi có cú ngã đầu tiên trên hành trình, năm hai đại học tôi không được lên giai đoạn chuyên ngành vì nợ 16 tín chỉ. Tôi phải dành nửa năm học để học lại 4 môn của giai đoạn đại cương. Đó là quãng thời gian khủng khiếp nhất, khi hầu hết bạn bè trong lớp đều tiếp tục chương trình học. Sự sợ hãi và hoảng loạn đeo bám theo tôi ngay cả trong những giấc mơ. Tôi nghĩ đến chuyện bỏ cuộc, quay về điểm khởi đầu để bắt đầu lại. Nhưng trách nhiệm và sự mong mỏi của những người tôi thương yêu đã níu tôi lại. Và cũng chính lúc ấy, tôi tìm thấy được ước mơ khi đang cố gắng để đứng lên sau thất bại.

      Tôi lại bắt đầu đến trường Khoa học tự nhiên để hoàn thành các môn đại cương, nhưng tôi thường đi tắt qua ĐH Sư phạm để đến trường mình. Có lẽ là trong một phút bốc đồng hoặc tò mò khi thấy trường Sư phạm có một lớp học Photoshop, tôi rẽ vào đăng ký, rồi tiếp tục đăng ký khóa thứ 2 cao hơn, rồi lại đăng ký khóa học thiết kế web và cuối cùng là Flash ở trường Sư phạm.

      Việc học thiết kế mang lại cho tôi niềm hứng khởi và sinh lực mạnh mẽ. Tôi yêu thích những khoảng thời gian được ngồi trước máy tính, vẽ lên thế giới của mình, ở đó tôi mặc sức vẫy vùng và cảm nhận mọi thứ hiện lên sinh động qua những gì tôi đã làm. Tôi yêu thích sắp đặt những hình ảnh, những khối màu, những câu chữ…, đến đúng nơi nó cần ở đó. Tôi yêu thích việc mang lại cho khách hàng của mình những sản phẩm khiến họ mỉm cười hài lòng hoặc họ thốt lên “Thật thần kỳ”.

      Nhưng những khóa học nho nhỏ sẽ không đủ đảm bảo tương lai của tôi. Vì vậy song song với học đại học ở trường tôi viết thư xin ba đăng ký học thêm chương trình chuyên viên thiết kế đồ họa. Nhưng với kết quả học lẹt đẹt ở trường đại học ba nhất định không cho phép. Ông muốn tôi tập trung thời gian để học tốt hơn ở trường đại học. Vì vậy tôi đã quyết định viết một lá thư rất dài cho ba và nói rằng: “Với ngành mạng máy tính và viễn thông con đang học, có thể con vẫn có việc làm sau khi ra trường, nhưng con không yêu thích và không có năng khiếu, nhất định một lúc nào đó sẽ có một người giỏi hơn đá bay con ra, và con không đủ tự tin để giữ lấy vị trí của mình ở công ty. Nhưng với ngành thiết kế đồ họa, nếu một ai đó làm việc cùng con, con sẽ tự tin và quyết tâm giỏi hơn họ”.

      Sau đó là thời gian tôi học cả hai nơi mặc cho mẹ có lần gợi ý “Hay là con thi lại trường khác”. Nhưng tôi đã học năm 3, đã đi gần hết đoạn đường, vì vậy tôi quyết tâm sẽ tiếp tục. Rồi cũng đến ngày tốt nghiệp chuyên ngành đồ họa, tôi vui mừng cầm tấm bằng về khoe với ba, nhưng ba không hề hạnh phúc vì điều đó. Đúng là tôi đã tìm thấy ước mơ và bắt đầu thực hiện ước mơ của mình. Nhưng tôi còn một mục tiêu phải đạt được, đó là tốt nghiệp đại học. Điều đó thật sự không dễ như nhiều bạn học Công nghệ thông tin đã trải qua bởi vì tôi hứng khởi với đồ họa bao nhiêu thì lập trình và cấu hình mạng lại thấy khó khăn bấy nhiêu.

      Năm 4, tôi học môn Mạng nâng cao lần đầu tiên. Bị rớt. Một năm sau mới có thể đăng ký lại thì trước ngày thi tôi phải nhập viện và mổ. Năm thứ 6, năm cuối cùng theo quy chế học tôi đăng ký tiếp môn học này, được xếp vào nhóm thực hành 5 người. Nhưng đến 3 bạn bỏ học và một bạn còn lại không thể liên lạc để một mình tôi làm đồ án của 5 người. Kết quả không như ý, 2/3 lớp bị rớt trong đó có tôi. Lúc này mọi hy vọng đã bị dập tắt. Mỗi sinh viên chỉ có thể kéo dài tối đa 6 năm học và theo quy chế tôi không thể tốt nghiệp đại học được nữa.

      Một vài người bạn nói rằng “Thôi, hãy chấp nhận đi”. Một vài người khác nói: “Xem thử còn cách nào nữa không”. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ nhất là một giảng viên, thầy chỉ dạy tôi một môn học và có lẽ không nhớ ra tôi là ai, nhưng khi biết có một sinh viên còn nợ một môn và không thể ra trường thầy đã dùng yahoo để nói chuyện trực tiếp và bắt tôi nghỉ việc để tốt nghiệp bằng được đại học. Thầy không muốn sau này tôi phải hối hận.

      Tôi hiểu, thầy, ba mẹ tôi, những người bạn luôn khuyên tôi cố gắng đều không muốn tôi phải hối hận. Nhờ tất cả mọi người, tôi đã gạt qua sợ hãi của bản thân, gạt qua cả cái lắc đầu của những ai không tin rằng tôi còn có thể tiếp tục học để bắt đầu quãng thời gian lên trường xin xỏ đi học tiếp. Và thật may mắn tôi gặp được thầy phụ trách khoa Công nghệ thông tin ở phòng đào tạo. Tôi biết thật khó khăn để một sinh viên vượt ra khỏi quy chế của trường. Nhưng thầy đã nhận đơn và giúp tôi tác động đến các phòng ban khác để tôi có một cơ hội cuối cùng thực hiện mục tiêu của mình.

      Và một lần nữa hai người bạn mới khắt khe và khó tính trong lớp đã giúp tôi học bài cho đến ngày ôn thi cuối cùng, để tôi có thể cầm được tấm bằng đại học trong tay như bây giờ. Có thể mọi người sẽ hỏi. Tôi đã làm gì với ước mơ của mình trong suốt thời gian đó. Thật ra khi có bằng đồ họa tôi vẫn tiếp tục ước mơ của mình và trở thành Web designer và UI designer – một người chuyên thiết kế giao diện website và giao diện người dùng cho phần mềm.

      Trong suốt năm năm làm việc, chưa bao giờ tôi cảm thấy chán công việc của mình mà càng ngày càng thấy yêu thích hơn cảm giác mình có thể điều khiển được mọi thứ trong công việc. Đôi khi có những vấn đề mới tôi cũng vẫn tự hào rằng mình có thể tìm kiếm được cách giải quyết. Thiết kế đồ họa mang lại cho tôi công việc đầy tính mới mẻ vì công nghệ luôn luôn đổi mới, và kỹ năng của người thiết kế càng ngày càng nâng cao.

      Tôi thấy hạnh phúc khi một đồng nghiệp cũ nói rằng: “Sếp cũ của mình có lần nói anh ấy luôn mang theo đoạn flash em làm giống như bùa hộ mệnh vậy". Hoặc khi một khách hàng tự tìm đến mình với lý do: “Anh được giới thiệu là em làm rất tốt nên anh nhờ em thiết kế giúp”. Có khi là một người bạn nói nhỏ: “Bạn rất thích công việc thiết kế phải không? Tớ thấy mỗi lần bạn nói đến công việc dường như luôn có lửa trong bắt của bạn vậy”.

      Tuy nhiên có một điều tôi chưa thực sự làm được tốt, đó là để những người xung quanh tôi hiểu được tôi thật sự biết ơn mọi người từ sâu thẳm trái tim vì đã luôn bên cạnh tôi, động viên tôi. Tôi cũng muốn gửi tặng kinh nghiệm nho nhỏ của mình cho những ai chưa tìm thấy ước mơ – hãy cứ bước đi rồi sẽ thấy. Những ai đang vấp ngã và thấp vọng đừng nằm yên một chỗ, biết đâu chỉ cần bạn đứng lên và bước tiếp bạn sẽ thấy ước mơ của cả đời mình. Những ai còn phân vân chưa biết mình sẽ làm gì, hãy làm công việc mà bạn tin rằng bạn có thể cố gắng để đánh bại bất kỳ ai khác. Và những ai đã có ước mơ, còn chần chừ gì nữa, hãy biến ước mơ của bạn thành sự thật đi.

      Từ ngày 15/5 đến 15/8, các bạn trong độ tuổi 15-30 có thể tham gia cuộc thi viết "Ước mơ của tôi" do VnExpress.net, iOne.net và Trung tâm đào tạo mỹ thuật đa phương tiện FPT-Arena phối hợp tổ chức. Trong bài thi, bạn có thể kể về những ước mơ lớn lao như trở thành người nổi tiếng hoặc bình dị như đỗ đại học, có được nghề nghiệp đúng sở thích, được khám phá danh lam thắng cảnh... Bạn cũng có thể viết về hành trình để biến ước mơ thành hiện thực, quyết tâm thay đổi cuộc sống chính mình. Bài viết dài không quá 2.000 từ. Một người có thể gửi nhiều bài dự thi.
      MjµraºGió
      Vip Member

      Gender : Nữ

      Posts : 1414

      Points : 95655

      Liked : 1255

      : 04/02/1994

      #2

       10/7/2011, 09:26

      tks chú 1 phát Cười ngoác miệng bệnh lười lại tái phát r, khi nào tưng tửng cháu đọc nghe chú Cười ngoác miệng
      Xuân Quý
      Administrator

      Gender : Nam

      Posts : 6110

      Points : 3899

      Liked : 4048

      : 05/02/1990

      #3

       10/7/2011, 09:39

      Ôi! lại có dụ này nữa hử Cắn móng tay
      MjµraºGió
      Vip Member

      Gender : Nữ

      Posts : 1414

      Points : 95655

      Liked : 1255

      : 04/02/1994

      #4

       10/7/2011, 10:00

      hê hê... Cháu mà chú Cười ngoác miệng
      #5