Đêm nay thật lạnh, co ro một mình trong góc tối. Người uể oải mệt mỏi, tinh thần suy sụp nhưng không thể ngủ. Dằn vặt, dày vò bởi những suy nghĩ vu vơ cho là cần thiết, là thực tế.
Cái gì đang đeo đuổi? Bản thân đang tìm kiếm cái gì? Một lối thoát chăng? Có thể lắm... Nực cười, giam giữ gì đâu mà thoát. Tham vọng chăng? Nghe cũng hợp lý bởi rất băn khoăn về nó... nhưng thời gian còn nhiều sốt ruột làm gì. Thế rốt cuộc vì cái gì?
Không trả lời được. Vẫn đang tìm kiếm.
Vẫn thức, mắt vẫn mở, đảo mắt xung quanh một cách vô thức, cái nhìn bất chợt dừng lại nơi cửa sổ. Sau tấm kính mờ phủ đẫm sương đêm là khoảng tối lặng, yên ắng đến khó chịu. Tự hỏi đã bao giờ để suy nghĩ "lặng" như thế? Sống nội tâm quá chăng? Buồn cười... chỉ là một chút suy tư về cuộc sống thôi.
Điếu thuốc tàn cháy dở, làn khói trắng vi vu cũng với những câu hỏi không câu trả lời. Cứ như thế cảm thấy bản thân thật gò bó, khó chịu, tự giam mình trong một mớ bòng bong không nơi khởi đầu không điểm kết thúc.
Có nhiều "lý tưởng" lắm, nhưng cái nào cũng nhạt nhoà như lớp nước sương tan trên cửa kính kia vậy. Cũng nhiều mục đích lắm nhưng nó, mờ ảo chẳng khác gì làn khói trắng với mùi vị đặc trưng đang bao quanh khắp phòng.
Có lẽ là tình cảm, chắc vậy. Cũng như cái lạnh cắt da cắt thịt đang phải hứng chịu. Hời hợt, phong phanh với nó thì bản thân sẽ phải chịu "lạnh", có thế thôi. Cười nhạt: đơn giản thế thôi sao? Đúng, không hiểu thì nó đã và sẽ vẫn đơn giản vậy thôi.
Càng nghĩ càng nóng tiết, người càng cảm thấy ngột ngạt. Khói thuốc mỗi lúc một dày, xác diêm vương vãi đầy thảm... Cái thứ này đúng ngang với hành xác, cái thứ này đúng là khó hiểu, cái thứ này bản thân đã mất tự tin đi rất nhiều, cái thứ này có "học" mà chẳng bao giờ nắm bắt được nó. Cái thứ mà chẳng ai biết phải nên làm gì, bởi với nó họ như một đứa trẻ con với quả bóng.
Tay bâng quơ rò rẫm vỏ bao thuốc đã trống rỗng từ lúc nào, trên bàn quanh chỗ ngồi những que diêm không đốt bẻ gãy gập. Muốn đập phá nhưng tự chủ đã kiềm cái trò trẻ con thừa hơi đó lại. Mắt thâm quầng, tóc rũ rượi, vẫn đeo đuổi một câu hỏi không thể trả lời.
Bất giác tự ái, lần đâu tiên phải chịu dày vò bản thân như vậy, cũng là đầu tiên phải trải qua một cảm giác bất định vô hướng như thế. Không thể trả lời được, bối rối thở dài kết thúc dòng suy nghĩ... Người dần hạ nhiệt, làn khói thuốc cũng tan dần trả lại chỗ cho cái lạnh buốt người.
Đêm nay thật dài, cái nhìn một lần nữa bật chợt dừng lại nơi cửa sổ, đằng sau tấm kính nhạt nhoà vẫn một khoảng tối lặng.
-st-
Cái gì đang đeo đuổi? Bản thân đang tìm kiếm cái gì? Một lối thoát chăng? Có thể lắm... Nực cười, giam giữ gì đâu mà thoát. Tham vọng chăng? Nghe cũng hợp lý bởi rất băn khoăn về nó... nhưng thời gian còn nhiều sốt ruột làm gì. Thế rốt cuộc vì cái gì?
Không trả lời được. Vẫn đang tìm kiếm.
Vẫn thức, mắt vẫn mở, đảo mắt xung quanh một cách vô thức, cái nhìn bất chợt dừng lại nơi cửa sổ. Sau tấm kính mờ phủ đẫm sương đêm là khoảng tối lặng, yên ắng đến khó chịu. Tự hỏi đã bao giờ để suy nghĩ "lặng" như thế? Sống nội tâm quá chăng? Buồn cười... chỉ là một chút suy tư về cuộc sống thôi.
Điếu thuốc tàn cháy dở, làn khói trắng vi vu cũng với những câu hỏi không câu trả lời. Cứ như thế cảm thấy bản thân thật gò bó, khó chịu, tự giam mình trong một mớ bòng bong không nơi khởi đầu không điểm kết thúc.
Có nhiều "lý tưởng" lắm, nhưng cái nào cũng nhạt nhoà như lớp nước sương tan trên cửa kính kia vậy. Cũng nhiều mục đích lắm nhưng nó, mờ ảo chẳng khác gì làn khói trắng với mùi vị đặc trưng đang bao quanh khắp phòng.
Có lẽ là tình cảm, chắc vậy. Cũng như cái lạnh cắt da cắt thịt đang phải hứng chịu. Hời hợt, phong phanh với nó thì bản thân sẽ phải chịu "lạnh", có thế thôi. Cười nhạt: đơn giản thế thôi sao? Đúng, không hiểu thì nó đã và sẽ vẫn đơn giản vậy thôi.
Càng nghĩ càng nóng tiết, người càng cảm thấy ngột ngạt. Khói thuốc mỗi lúc một dày, xác diêm vương vãi đầy thảm... Cái thứ này đúng ngang với hành xác, cái thứ này đúng là khó hiểu, cái thứ này bản thân đã mất tự tin đi rất nhiều, cái thứ này có "học" mà chẳng bao giờ nắm bắt được nó. Cái thứ mà chẳng ai biết phải nên làm gì, bởi với nó họ như một đứa trẻ con với quả bóng.
Tay bâng quơ rò rẫm vỏ bao thuốc đã trống rỗng từ lúc nào, trên bàn quanh chỗ ngồi những que diêm không đốt bẻ gãy gập. Muốn đập phá nhưng tự chủ đã kiềm cái trò trẻ con thừa hơi đó lại. Mắt thâm quầng, tóc rũ rượi, vẫn đeo đuổi một câu hỏi không thể trả lời.
Bất giác tự ái, lần đâu tiên phải chịu dày vò bản thân như vậy, cũng là đầu tiên phải trải qua một cảm giác bất định vô hướng như thế. Không thể trả lời được, bối rối thở dài kết thúc dòng suy nghĩ... Người dần hạ nhiệt, làn khói thuốc cũng tan dần trả lại chỗ cho cái lạnh buốt người.
Đêm nay thật dài, cái nhìn một lần nữa bật chợt dừng lại nơi cửa sổ, đằng sau tấm kính nhạt nhoà vẫn một khoảng tối lặng.
-st-