Hồi
tiểu học, con đã có những bài văn biến mọi vật theo mẫu, đại loại nếu
là con mèo thì đó sẽ là con mèo thân bằng phích, đầu bằng quả tennít, và
chân bằng que, nếu bài văn là kể về một việc mà em đã từng giúp bố mẹ
thì chắc chắn cả lớp sẽ viết theo kiểu: em phơi quần áo hộ mẹ và rồi
trời mưa theo kịch bản, kiểu gì cũng có tiết mục thu quần áo. Mẹ cũng
không ngoại lệ, tóm lại trong những bài văn mẹ đều đẹp mảnh mai như thần
tượng hàn quốc, luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu như bảo hiểm
và mẹ chẳng mắng con bao giờ đâu, mẹ trong những bài văn đều là những
người mẹ hoàn hảo hết.
Thôi
được, con thừa nhận, mẹ không hoàn hảo thế đâu. Mẹ đậm người chứ không
mảnh mai,mẹ luôn than phiền khi thấy bụng mình to thêm nhất là khi tuổi
thêm thì việc giữ dáng càng khó khăn hơn, mẹ bận rộn và nhiều khi chẳng
nghe con nói lấy một lần, hồi con còn nhỏ mẹ chẳng bao giờ kể chuyện cổ
tích như trong bài văn con kể và cũng chẳng bao giờ thưởng khi con có
đạt điểm giỏi chăng nữa. Mẹ cũng không phải là người mẹ hiền lành khi mẹ
thật ra là thẩm phán kiêm cảnh sát đồng thời là một cái loa thông báo
trong nhà. Mẹ không hoàn hảo, dĩ nhiên, làm sao có thể bắt một người mẹ
của một đứa con không hoàn hảo phải là một người mẹ hoàn hảo chứ?
Con
chẳng phê phán gì những bài văn mẫu giả tạo ấy bởi vì khi đó con chưa
thể định hình mình phải viết những gì trong mình bài văn tả mẹ và những
bài văn ấy đã giúp con hiểu căn bản những gì cần có trong một bài văn.
Bây giờ khi con có thể viết một bài văn theo ý mình thì mẹ không còn là
một “bài tập làm văn “ mà con phải suy nghĩ nữa, thế là sai lầm, mẹ nhỉ?
Sao con không viết bài văn tả lại mẹ của con nhỉ ?
Nhiều
khi con thấy cách nhìn của con sai lệch, nhiều khi con nghĩ rằng mẹ
nuôi con không phải là quá vất vả, hình như điều kiện vật chất khiến
người ta đánh gía thấp công lao của người sinh thành ra mình? Mẹ không
phải tảo tần một nắng hai sương, điều kiện hiện tại giúp mẹ không chỉ
chăm sóc được gia đình mà còn chăm sóc được bản thân mình,, mẹ khoẻ mạnh
và chịu khó tập thể dục cho giảm cân, mẹ biết ép tóc và làm đẹp và mẹ
cũng có nhiều mối quan tâm khác ngoài gia đình. Mẹ là một người mẹ bình
thường như bao người mẹ khác, mẹ chăm lo cho gia đình mình, gặp gỡ những
người bạn của mẹ, trò chuyện trao đổi luôn về công việc gia đình của
mình và “nói xấu” con cái (chuyện, tật xấu của những bà mẹ mà), mẹ cũng
kì vọng quá cao vào con, cũng so sánh con với một siêu nhân đó là... con
nhà người ta, mẹ cũng luôn là người cằn nhằn mỗi khi con vào mạng quá
lâu và gõ đầu khi công việc tề gia nội trợ là một công việc khó khăn với
con :” Bố cô, làm ăn thế này thì có ngày mẹ chồng bắt tôi mang con gái
về”, mẹ nhiều khi cũng bực bội trong công việc và mẹ nóng tính gắt gỏng
với con một cách vô lí. Mẹ không hoàn hảo như trong văn chương nhưng
như thế mới là mới thật là mẹ chứ?
Nam con
18 tuổi, trường tổ chức lễ tri ân ra trường, lúc đó con mới nhớ rằng
những bài văn lớp 5 xếp vào xó kỉ niệm cũng là lúc mẹ và bố không được
nhắc đến trong những bài văn đó nữa. Lúc đó, con nghĩ với bố mẹ mới, bố
mẹ của 7 năm sau những bài văn lớp 5 có khác gì không nhỉ? Con nhận ra
sự cố gắng của bố mẹ đã giúp nhà ta có điều kiện để con có chốn ăn học
tốt hơn, mẹ vẫn luôn kể cơn bão đã từng làm hỏng mái nhà cấp 4 của mình
như thế nào, cả nhà ướt hết, bố mẹ đã phải chuyển con khắp nhà để tránh
chỗ ngủ của con bị ướt nhưng khi con nhìn mái nhà của mình bây giờ thì
con biết điều đó khó xảy ra. Mẹ và bố không vất vả như trước nữa nhưng
như vậy có sướng không nhỉ? Con giật mình nghĩ rằng là không. Mẹ không
phải tảo tần một nắng hai sương nhưng công việc vẫn đè nặng lên mẹ, mẹ
cũng đau đầu khi vừa phải lo công việc của mẹ vừa phải lo gia đình và
nếu mẹ về già chắc hẳn sức khoẻ mẹ sẽ không còn tốt được nữa, những
chứng bệnh của tuổi già và của vóc dáng như tiểu đường và các bệnh về
tim mạch đang đe doạ mẹ khi con học ngày lên cao, mẹ còn phải lo nhiều
nữa và điều đáng buồn nhất là những đứa con chưa khiến mẹ thật an tâm,
con gái mẹ đi chợ không thật giỏi, làm việc nhà hãy còn vụng và hẳn điều
mẹ lo nhất là mẹ sẽ già trước khi những đứa con kịp khôn lớn.
Những
điều nhỏ bé góp phần tạo ra gia đình mình, mẹ nhỉ, con gửi mẹ bức thư
tri ân mà cô giáo trả lại cho con vì theo cô, nó nên lồng kỉ niệm vào.
Con giữ nguyên bởi con nghĩ chỉ cần đọc lướt qua thôi là quá đủ để mẹ
nhớ lại quá trình con ra đời đến khi trưởng thành sau này vì mẹ là mẹ
con mà, mẹ thân yêu.
“Một
ngày đi qua là một ngày con mong bố mẹ luôn mạnh khỏe, sống hạnh phúc
với các con, mong bố có một ngày đi làm vui vẻ, mong cho mẹ làm việc
điều độ để bảo vệ sức khỏe của bởi con biết bố mẹ đang cố hết sức bỏ
công xây dựng cho con một con đường đi an lành.
"Con
chỉ cần hiện diện bên bố mẹ để chia sẻ những gì bố mẹ đang sống và cảm
thông cho bố mẹ như bố mẹ đã làm cho con từ lúc con chào đời", lời tâm
sự của một bậc cha mẹ ấy khiến con phải suy nghĩ, thử đặ con trong vai
của bố mẹ và đặt lên bàn cân để so sánh những gì mà con đã cho đi và
những gì con đã nhận được trong suốt 18 năm qua từ bố mẹ.
Con
đã cho thời gian qua đi, thời gian mà đáng lẽ ra con phải ngồi vào bàn
học và con đã nhận được thời gian mà mẹ giành việc nhà để con có thêm
được một chút thời gian cho ôn thi năm cuối. Con đã cho đi sức khỏe vì
đã thức qua khuya để xem ti vi và nhận được những lời quan tâm lo lắng
liệu con có ốm không. Con đã cho đi sự cáu bẳn không đáng có, sự đòi hỏi
và nhận lại được những lời dạy dỗ, trách mắng. Con đã cho đi những sai
lầm và nhận được những bài học, con đã cho đi những câu chuyện và nhận
được sự lắng nghe. Đó là những gì con được nhận và sẽ là những thứ sau
này con sẽ cho đi. Có khi những thứ con nhận được là sự cáu gắt vô lí,
sự khắt khe từ bố mẹ nhưng con hiểu rằng đó là do sự mệt mỏi của bố mẹ
khi đang cố xây dựng cho con một đường đi an lành sau này.
Người
ta nói rằng cho đi sẽ giàu thêm, nhưng với con, những gì mà con nhận
được trong 18 năm qua đang làm giàu trái tim và khối óc của con. 18 năm
trên đường đời là 18 năm "sổ nợ" của "kẻ nhận được" dầy thêm và có thể
dày thêm nữa vì con đã nhận được sự kì vọng nhưng có thể con sẽ cho đi
sự thất vọng, có thể "sổ nợ" của con sẽ quá hạn để thanh toán bởi trên
con đường đó có thể con chưa cố gắng hết sức,"người cho đi" lại vất vả
và nặng nhọc thêm khi mỗi năm qua đi thì con mong cha mẹ hãy tha lỗi cho
những sai lầm thất vọng của con và hãy tin con có thể thành công bằng
chính đôi tay của mình.
Nếu
một ngày con nói rằng "sổ nợ" của con đã không còn tức là con là một kẻ
bất hiếu bởi lẽ tình yêu thương con nhận được là một thứ tình cảm không
ngừng được nảy nở và bổ sung thêm, tình cảm mà bố mẹ dành cho con đó là
thứ tình cảm mà không tình cảm nào khác có thể lấp đủ vào được, một thứ
mà con luôn nợ những người đã sinh thành và chăm sóc con. Con cảm ơn
con đường mà cha mẹ đang cố gắng xây dựng cho con dù con có đi con đường
đó hay không vì nó luôn tạo cho con một lối thoát khi con bế tắc và con
cảm ơn cha mẹ những người đã, vẫn vã sẽ tiếp tục yêu thương con, chăm
sóc và dạy dỗ con trong suốt quãng đời của mình.”
Nguồn notme.info