_ Anh ơi, em có chuyện muốn nói…
_ Ừ, em cứ nói, anh nghe đây.
_ Anh dẹp cái laptop của anh đi và quay qua đây, em có chuyện nghiêm túc.
_ Thì em cứ nói đi, anh nghe mà.
_ Anh coi công việc của anh hơn em cơ à?
_ Mai có cuộc họp quan trọng, anh phải làm cho xong,. Mà đây là điều em muốn nói à?
_ …
_ …
_ Chuyện này rất quan trọng, anh quay lại nghe em nói một chút đi.
_ Rồi, anh quay lại rồi đây, em muốn nói gì nào?
_ …
_ Sao không nói, em đang đùa à? Anh không rảnh đâu, anh làm việc tiếp đây.
_ Mình chia tay đi.
_ …
_ … Mình chia tay anh nhé.
_ …
_ Sao anh không trả lời, em xin lỗi, nhưng…
_ Ừ, cũng được, chào em!
_ … Anh nói sao?
_ Anh chấp nhận chia tay, còn bây giờ xin lỗi em, anh còn có việc phải làm. Em biết cửa ra rồi đó.
_ …
_ …
_ Chào anh.
_ Chào em.
Ngày xưa, chính anh là người theo đuổi mình, làm đủ trò cả, nào là mua
hoa, mua coke, rồi mua cả kẹo bông gòn nữa chứ. Thật là ngốc, đến từng
tuổi đó mà còn nghĩ mình thích kẹo bông gòn cơ chứ, hihi. Mà hồi đó mình
cũng kiêu lắm cơ, cứ hành hạ anh mãi thôi, bắt anh mua đủ thứ cho
nguyên hội bạn, rồi đi shopping, gọi anh ra để mà xách đồ… Thấy anh khệ
nệ ôm vác cả đống đồ của nguyên nhóm mà không dám nhăn mặt lấy một lần
cũng tội nghiệp, nhưng cho kệ anh, ai biểu làm cái đuôi của mình làm
chi.
Rồi mình cũng bắt đầu nhớ anh, chẳng biết từ bao giờ nữa, nó đến thật
nhẹ nhàng và gần như chiếm trọn tâm trí mình. Lúc đầu mình nghĩ chỉ là
do cảm động những việc anh làm cho mình thôi, nhưng dần dần sau đó cái
hình ảnh anh ôm núi đồ không lồ, hay cái gương mặt ngồ ngộ núp đằng sau
cây kẹo bông gòn cứ xuất hiện mãi trong giấc mơ. Chắc mình yêu anh mất
rồi. Anh ơi! anh đã làm em yêu anh rồi đấy.
Cái ngày mà mình nhẹ nhàng choàng tay ôm anh khi anh đang chở mình đi
anh, mình nghe rõ nhịp tim anh rộn ràng. Anh vui đến mức thắng xe cái
két làm mình hết cả hồn, anh quay lại nhìn mình, gương mặt anh lúc đó
thật ngộ làm mình không nín được cười. Và khi mình khẽ gật đầu thì anh
ôm mình thật chặt, chặt lắm nhưng mà ấm, rất ấm.
Mình và anh kể từ đó không thể tách nhau ra, đi dâu cũng có nhau. Anh
lúc đó dễ thương lắm, mình muốn gì anh cũng làm cho. Nhiều khi anh đi
làm về mệt, mình lại đòi đi chơi, anh cũng chịu. Mình hỏi "Bây giờ anh
đâu còn trong giai đoạn cưa em nữa đâu mà chiều em thế?" anh trả lời "
anh không chiều em mà là chiều anh, vì anh muốn thấy em hạnh phúc" làm
mình khó khăn lắm mới kềm không nhảy đến ôm anh, thay vào đó là một cái
đánh yêu và quay lưng đi "Cái đồ chỉ biết nịnh"
Vậy mà gần đây anh đã quên đi câu nói hôm ấy. Anh bỏ mình chờ cả tiếng
đồng hồ ngoài chỗ hẹn và khi anh đến chỉ vỏn vẹn "Xin lỗi, anh bận họp,
mình đi ăn rồi về nhé, anh còn việc phải làm". Anh ơi, anh có biết là
lúc ấy em giận anh đến chừng nào không, thậm chí em kêu taxi đi về trước
mặt anh mà anh không thèm chạy ra kéo em lại, anh tàn nhẫn lắm lắm.
Rồi con Hoa kêu mình chia tay giả với anh, nó nói để thử xem anh còn yêu
mình không. Nếu anh không bằng lòng thì có nghĩa anh còn yêu, còn nếu
anh bằng lòng thì theo con Hoa nói : Chẳng việc gì phải luyến tiếc cái
xác không hồn đó nữa". Mình phân vân mãi, chẳng dám thử mà chỉ lặng lẽ
bứt mọi đóa hoa mà tay với được để bói "yêu, không yêu, yêu…". Mình sợ
anh sẽ nói không, lúc đó mình sẽ sống thế nào nếu không có anh nữa. Chỉ
cần anh xếp công việc lại, quan tâm đến mình một chút, một chút thôi
cũng được, thì mình sẽ không bao giờ thử cái trò chơi đầy rủi ro của con
Hoa, vậy mà anh vẫn tiếp tục lao đầu vô công việc, vẫn tiếp tục quên
mình.
Và mình đã thử… Cái giây phút mình nói ra câu ấy sao mà dài thế, mình có
cảm giác thời gian như đứng lại, đông cứng, lạnh lẽo và mình thực sự
run. Rồi anh trả lời. Mình như chết lịm, câu trả lời mà mình sợ nhất lại
được nói ra, tay chân gần như mất hết sức lực của nó, hoàn toàn rã rời.
Anh tàn nhẫn quá, anh ác độc quá, anh lạnh lùng quá, anh…
Mình hoàn toàn kiệt sức khi về đến nhà, cảm tưởng như mình còn sống là
một kỳ tích, và nước mắt, cái chất lỏng mình cố kìm nén trước mặt anh
nay vỡ òa, mình khóc, khóc, và khóc… không dừng. Mình đã mất anh.
Lần đầu gặp em, mình dường như bị em cuốn lấy ngay cái nhìn đầu tiên.
Cái tiếng sét ái tình tưởng chỉ có trong phim nay lại xảy ra với mình,
thật là một cảm giác kỳ lạ khó tả. Và rồi thật bất ngờ khi mình gặp lại
em ở văn phòng đoàn, em là bí thư của lớp còn mình là tổng phụ trách…
không biết lúc ấy mình cám ơn ông trời về sự sắp đặt khéo léo này bao
nhiêu lần nhỉ.
Rồi mình làm cái đuôi của em, cái giai đoạn ấy sao mà cực khổ. Mấy hôm
em đi shopping kêu mình đi theo, mừng quá tưởng được em rủ đi chơi ai dè
lại làm chân xách đồ cho em và nhóm bạn, buồn thúi ruột nhưng cứ phải
cười thật tươi. Rồi thằng Nghĩa kêu mua kẹo bông gòn cho em, nó nói
trong mấy phim Hàn Quốc má nó hay coi thấy mấy thằng diễn viên hay tặng
mấy thứ kiểu vậy. Ừ thì đang cưa em nên phải chịu khổ, mà khổ thiệt,
thời này ai bán kẹo bông gòn nữa, tìm mua muốn chết có thấy đâu. Cuối
cùng tìm ra và chạy tới tặng em thì em lại nói "Anh mấy tuổi rồi mà còn
tặng cái này" làm mình chưng hửng, cũng may em nói thế nhưng vẫn nhận.
Thiệt là hú hồn.
Hôm đó em kêu mình chở đi ăn, đang đi thì em ôm mình. Mình như chết
đứng, vội vàng thắng xe, tim đập liên hồi. Mình quay lại nhìn em trân
trối, thật sự lúc ấy không biết làm sao nữa, lúng ta lúng túng, rồi em
khẽ gật đầu và nắm lấy tay mình, hạnh phúc không sao kể xiết. Mình ôm
chầm lấy em, ôm thật chặt, thật chặt, cứ sợ thả ra em sẽ đi mất… không
biết mình đã ôm em bao lâu, nhưng nếu cho mình cơ hội ôm em lần nữa vào
giây phút ấy thì mình vẫn ôm em lâu nhất có thể.
Rồi mình ra trường, có việc làm, thời gian nghiệt ngã hơn. Em còn học 2
năm nữa nên lúc nào cũng dư dả thời gian. Đi làm cực hơn mình nghĩ,
nhưng mỗi khi gặp em thì dường như mọi mệt nhọc đều tan biến. Hôm nọ, đi
chơi với em, thấy em cứ xuýt xoa mãi cái vòng cổ bạch kim, mình muốn
mua ngay để tặng em nhưng khổ nỗi đào đâu ra tiền bây giờ. Mình luôn
muốn em hạnh phúc và vui vẻ, rồi nếu mai này có tiến đến với em thì mình
không muốn em phải chịu khổ. Vậy nên mình đã làm việc cật lực, mình làm
tốt mọi công việc sếp giao, thậm chí làm thêm giờ, chỉ cần có nhiều
tiền, có thể lo cho em sau này thì việc gì mình cũng không từ.
Công việc nhiều, thời gian đi chơi với em ít hẳn đi, biết em buồn nhưng
thà để em buồn trong lúc này còn hơn để em khổ trong tương lai. Hôm bữa
họp về trễ, lại có cái báo cáo phải làm gấp, nhưng cũng cố đi ăn với em,
vậy mà khi tới chỗ hẹn em lại giận dỗi bò đi. Mình muốn kéo em lại
nhưng thấy em đang giận nên thôi, đợi khi nào em nguôi rồi qua xin lỗi
em vậy.
Em qua nhà không đúng lúc gì cả, em qua ngay khi mình có một núi công
việc phải làm cho cuộc họp sáng mai. Thôi thì đành để em ngồi chơi, xin
lỗi em… Rối em nói có chuyện quan trọng muốn nói, không hiểu sao mình
thấy bất an vô cùng, mình không muốn em thấy cái mặt mình lúc đó kẻo em
lại nói "lo hão" thế nên mình cứ dán mắt vào màn hình laptop.
Rồi em nói chia tay, mình thật sự đơ, cái bàn phím trở nên cứng ngắc,
chẳng thể đánh thêm từ nào được nữa. Mình không muốn điều này chút nào,
cái cảm giác bất an lúc nãy hóa ra lại đúng, khốn khiếp thật. Em nói câu
đó khi mình đã quay mặt vào cái laptop, cũng may mà nhờ đó em không
thấy được đôi mắt rưng rưng của mình. Và rồi mình nghĩ, chớp nhoáng hay
vô tận cũng không biết nữa… thời gian lúc đó là một định nghĩa khác, em
đã cảm thấy không hạnh phúc khi bên mình, cái đó còn đau gấp trăm ngàn
lần khi em tỏ ra lạnh nhạt lúc mình theo đuổi em. Mình muốn em được hạnh
phúc và mình mong em được như thế mãi mãi. Rồi mình chấp nhận, chỉ đơn
giản một tiếng "Ừ" và mọi thứ đều kết thúc, mọi thứ kể cả mình đã kết
thúc… Mình đã mất em.
4.
_ Alô, tôi nghe.
_ Là em đây.
_ … Chào em, dạo này thế nào rồi?
_ Em có chuyện muốn nói.
_ Anh nghe đây.
_ Anh không bận làm việc ấy chứ.
_ Anh dừng hết rồi, và bây giờ chỉ nghe em nói thôi.
_ Anh,… tại sao… tại sao em nói chia tay mà anh lại đồng ý…?
_ …
_ Sao anh im lặng thế, sao anh không trả lời đi…
_ Là vì ...Anh yêu em !!!
Nguồn: Sưu tầm.