Cả bọn bây giờ chẳng biết ai ở đâu, điện thoại Trúc thì ở đây, Phong thì chạy đâu không biết, Hải thì chạy đi tìm Trúc. Chỉ còn nó và Long ở lại, chuyện nó và Long cũng chưa xong nhưng điều mà cả hai không biết bây giờ là Long và nó đang nắm tay rất chặt. Cả hai đang đi dọc ngoài đường, tay Long vẫn siết chặt tay nó nhưng có một điều là cả hai đều không lên tiếng, nhưng nắm tay của cả hai dường như trong vô thức không ai biết họ đang nắm tay nhau suốt dọc đường.
Bất chợt trời mưa, cả hai đang đi bộ ngoài đường nên làm gì có chiếc dù nào. Cả hai chạy vội vào hiên bến xe. Chợt nó nhận ra nó đang nắm tay Long, nó vội rụt lại khiến Long cũng nhận ra vừa nắm tay nó. Cả hai ngượng ngùng nhìn nhau đầy khó xử. Phải dầm mưa một đoạn nên mình mẩy nó ướt nhem, nó vội huơ tay phủi phủi nhưng có phủi cách mấy cũng bị ượt và lạnh. Nó co tay ôm người lại miệng hít thở khiến hơi thở bốc lên như khói. Và dỉ nhiên ngoài âm thanh của mưa thì chẳng có một âm thanh nào phát ra từ nó và Long. Im lặng. Cái không khí này đang là một khoảng cách giữa cả hai và cũng là biện pháp tốt nhất sử dụng vào lúc này của nó. Thấy nó lạnh Long cũng không thể không ga lăng vì thế cởi áo khoác ngoài ra và choàng qua nó.
Hành động này làm nó thấy có chút vui nhưng Long thì lại ngượng. Long quay lại cố không nhìn vào ánh mắt nó với khuôn mặt lạnh lùng nhưng ấm. Nó không hiểu tại sao nó lại thấy ấm, ấm là vì áo khoác của Long hay vì hơi ấm trên người Long toát ra. Nhưng điều ấy không làm nó kìm nỗi cơn tức giận khi bị Long đuổi ra khỏi nhà, lòng kiêu hãnh của nó nổi dậy buộc nó phải biết được lí do nó mới cam tâm, nó cũng thật sự không quen khi phải im lặng với một người-mà-nó-không-thể-im-lặng :
- Này !!! - Nó cắt ngang sự im lặng và khó xử bằng một câu nói không chủ không vị ngữ này. Nó cũng cố không nhìn vào khuôn mặt đáng ghét ấy.
- Gì ?? - Tiếng nói thật sự ấm áp nhưng cũng làm nó tức điên vì sự bình thường như không có chuyện gì ấy. Nó kéo cái áo Long lại cho ấm và chợt nghĩ áo Long nó khoác vậy Long lạnh không. Trời nó không thể tin nổi nó, tự nhiên lại đi quan tâm đến tên đã đuổi mình đi.
- Áo anh tôi mặc rồi anh mặc gì ?? - Nó hỏi vẻ bực dọc nhưng cũng có chút quan tâm. Nó quay sang nhìn xem Long có chút cử động gì không nhưng câu trả lời vẫn là không, không nhìn nó chỉ nhìn ra mưa. Nó biết Long yêu mưa, chợt nó thoáng nghĩ " ngoài mưa ra còn yêu ai không ". Nó lắc lắc đầu xua đi ý nghĩ ngốc nghếch đó, không thể tin nó lại nghĩ được như vậy.
- Này cô có bị gì không sao tự dưng ngồi lắc đầu chi vậy ?? - Long nhìn đăm đăm vào nó khiến nó giật mình.
- Không !! Không có gì !! Nhưng.... sao.... anh......lại....đuổi...t.t...ôi...đ..i ?? - Nó cố gắng lấy hết dũng khí ra mà hỏi, câu nói ngắt quãng một phần vì lạnh một phần vì ngượng.
-.........................!!!- Long im lặng, không trả lời, tội nghiệp nó khó lắm mới hỏi được câu ấy cuối cùng lại nhận được sự im lặng lạnh lùng từ Long.
Nó tức lên muốn xé Long ra cho bầm dập mới chịu nổi nhưng nó kìm lại cũng chẳng biết từ bao giờ nó bắt đầu kìm được những cơn giận dữ của nó. Cố gắng dày mặt ra hỏi lại lần nữa :
- Anh trả lời xem nào !! - Nó nhỏ nhẹ nói, rất miễn cưỡng.
-..........................!! - Vẫn im lặng đến lúc này thì nó thật sự không thể chịu nổi cái vẻ vô hồn ấy nữa, nó cần được biết câu trả lời, nó rất muốn biết. Nó ghét cái cách Long im lặng, ghét cái vẻ bình thản ấy. Ghét cả con người ấy.
Nó nắm áo Long kéo nài nỉ nhưng vẫn có chút tức giận, miệng không ngừng hỏi. Nó đang dùng một cách ngu ngốc nhất để cại miệng Long. Nó cố gắng kéo áo mạnh thật mạnh để Long đừng bình tĩnh như vậy :
- Anh nói đi chứ, sao ngồi im vậy, nói đi nói nhanh coi nào !!! - Nó vừa kéo vừa gắt lên để đòi câu trả lời cứ như một đứa trẻ đang đòi ăn kẹo vậy. Ngoài trời vẫn mưa và lạnh. Bất chợt Long quay sang ôm chầm lấy nó, nó cảm nhận được Long siết nó rất chặt và dỉ nhiên khi một người siết chặt thứ gì đó thì có ý nghĩa là không muốn rời bỏ. Chặt lắm đến mức nó chỉ cảm nhận được nhịp tim đập của Long chứ không còn biết đến tiếng mưa. Tim Long đập mạnh và hình như tim nó cũng vậy đập loạn xạ. Nó ngây người ra chỉ còn biết đến những thứ đó. Và hình như đứa trẻ đang được dỗ dành khi đang đòi kẹo. Nó thấy mình giống như vậy.
Nó cố vùng vẫy ra khỏi bờ vai rộng và ấm ấy, cố gắng thoát ra khỏi vòng tay đang siết chắt nó. Cố cựa quậy để thoát ra :
- Bỏ ra nhanh !!! Bỏ tôi ra nhanh !! - Nó hét lên tay không ngừng vùng vẫy ra nhưng thật sự nó không thể thoát ra được. Rất chặt.Nóng. Đúng có cái gì nóng lên ở lồng ngực Long.
- Yên nào heo !! Ôm chút cho ấm mà, cô lấy áo tôi rồi, tôi lạnh lắm !! - Long gục đầu xuống vai nó, miệng thì thầm vào tai dù tiếng mưa đã áp đi tiếng nói của Long nhưng cũng đủ cho nó nghe thấy, nó cảm nhận được một luồng hơi ấm phả vào ngang cổ và tai nó. Ấm. Nhưng hơi ấm ấy cũng không có đủ sức thuyết phục nó, nó cứ cựa quậy liên tục :
- Vậy thì anh bỏ tôi ra tôi sẽ trả áo cho anh ngay !! Bỏ ra nhanh đi !! - nó cố gắng đẩy Long ra.
- Không thích !!! Cô cứ mặc áo tôi còn tôi ôm cô thế này huề mà !! - Long nói như một đứa con ních nhõng nhẽo.
- Sao anh khôn thế, một cái áo mà cứ ôm tôi thế nào sao !! Tôi còn chưa xử anh khi nãy đuổi tôi đi đấy !! - Nó bất chợt nhắc lại, nó tức giận một cách vô lí. Nó cũng không còn sức để cựa quậy nữa rồi, nó buông tay xuống dựa vào ngực Long. Nó thật sự không hiểu Long thay đổi quá nhanh chóng mấy phút trước còn đuổi nó đi với giọng lạnh lùng như rất ghét bỏ nó. Nó thật sự rất giận Long nhưng cũng chẳng có quyền gì để mà hỏi, nếu Long đuổi nó đi là một điều đúng thôi vì trong hợp đồng là như vậy mà. Nhưng nó cũng không thể phủ nhận là bây giờ nó rất ấm vì có một bờ vai chắc chắn đang ôm nó.
- Cô không vui khi cô được tự do sao ??? - Long hỏi. Đầu Long dụi vào vai và tóc nó, Long chợt nhận ra tóc nó có một mùi hương như hoa cỏ dại mà mẹ Long cũng có. Mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng nếu ngửi thật sâu mới cảm nhận được. Long chìm người vào hương thơm ấy. Hương thơm ấy cứ lẩn quẩn khắp người Long không thể cưỡng đc.
- Sao lại không vui !! Vui quá đi chứ, không phải sống chung với anh thì quá tốt !!- Nó trả lời một cách vui vẻ không vấn đề gì nhưng sao nó thấy ngượng lưỡi hay vì đó không phải là câu trả lời từ trái tim nó. Nó giận mình khi trả lời như vậy, mâu thuẫn quá.
- Vậy thì ổn !! - Long nhẹ nhàng trả lời.
- Nhưng tôi muốn biết lí do .............Nó chưa kịp nói dứt câu thì hình như Long đang làm gì trên tóc nó, trên gần đỉnh đầu nó, không ngay chỗ nó buộc tóc . Gì vậy hình như là Long đang tháo đồ buộc tóc ra. Trời ạ có bao giờ nó xõa tóc đâu lúc nào cũng buộc lên cao.
- Anh làm gì vậy ?? Đừng đụng vào chứ !! - Nó lắc lắc đầu nhưng có càng lắc Long càng dễ mở.
- Để yên xem, đầu cô dính gì nè, tôi gỡ ra cho !! - Nó nghe tưởng thật nên ngồi im, Long lại tiếp tục mở nút thắt ra hai giây sau thì cũng mở được, Long lấy đồ buộc tóc ra và xõa tóc nó xuống. Mái tóc đen óng và suông mượt xõa xuống, tóc không dài chỉ qua vai tới giữa lưng thôi nhưng lúc nào cũng được buộc lên gọn gàng. Nó cố loay hoay tìm xem cái gì đang dính lên tóc của nó. Nó xòe tóc ra trước ngực để xem. Nhưng không có gì dính lên cả, nó ngước lên nhìn Long thì thấy Long đang nhìn nó chằm chằm không chớp mắt :
- Anh sao vậy ?? sao nhìn tôi vậy ?? mà anh nói dính gì ở đâu sao tôi không thấy ??
- Không !! Chẳng dính gì đâu, mà cô xõa tóc trông đẹp đấy, đừng buộc cao lên nữa !! - Long nhìn nó cười. Lần đầu tiên Long khen nó đẹp, hình như mặt nó nóng ran lên. Nó ngượng ngùng lấy đồ buộc tóc lại và cột lên nhưng tay Long ngăn lại :
- Đừng buộc lên !! Để vậy đi !!- Long cười.
- Ai cho anh dám tháo đồ buộc tóc của tôi ra ?? Anh muốn gì !! - Nó quát Long cho bớt ngượng.
- Tôi thích để vậy hơn, tôi muốn nhìn cô thôi !!! - Long trêu nó. Nó phát bực khi bị Long trêu, hình như nó vừa nghĩ ra cái gì đó, miệng cứ cười toe toe :
- Sao nụ cười này nham hiểm vậy ??- Long ngồi xa nó ra. Nó tiến lại gần vẫn với cái nụ cười ấy :
- He he để tôi cột tóc cho anh, thấy tóc anh cũng dài phết đấy chứ !! - nó tiến lại giơ đồ buộc tóc lên, cố gắng nắm tóc Long nhưng chiều cao của nó không cho phép nắm đc :
- Biết ngay là cô có ý đồ mà, thôi cô điên hay sao mà cột tóc cho tôi !! - Long né ra.
- Để tôi cột thử xem ai đẹp hơn ai chứ !! - Nó bước lại gần Long mắt nhìn vào chùm tóc được vuốt keo của Long mà không nhìn bên dưới, nó với lên để nắm vừa nắm được thì vấp cái gì ở dưới chân té ngay vào người Long. Long nằm dài xuống còn nó đè lên, thì ra nó vấp vào chân Long vì chân Long dài khủng mà. 1s.....2s......3s......4s......5s......nó nằm lên người Long , khoảng cách bây giờ là 0 cm, mắt nó nhìn chằm chằm vào mắt long và hình như môi nó đang chạm vào cái gì đó mềm mềm và nóng nóng, một bàn tay đang đặt lên đầu nó. Hình như Long đang ôm nó còn nó làm gì vậy ?? hôn ư ?? sao có thể chứ. Nó cố gắng ngồi dậy nhưng bàn tay đang đặt lên đầu nó kìm lại làm nó không nhấc đầu lên được, nó càng cố gắng nhấc ra thì bàn tay ấy càng siết chặt. 1s.......2s.......3s..... tai nó lùng bùng không biết gì nữa, mắt nó nhắm nghiền. Lúc này nó thật sự thấy ấm cả cơ thể lẫn con tim. Không biết tại sao nó muốn chìm vào mấy giây này. Hạnh phúc. Ừ hình như nó cảm thấy rất hạnh phúc, thấy được quan tâm, thấy còn có người cần nó. 4s........5s......6s...... Mắt nó dần mở ra khi bàn tay đang đặt lên đầu nó nhẹ thả lõng ra không kìm lại, có một chút nuối tiếc hiện diện trong nó. Long mở mắt nhìn nó cười trong khi nó ngượng hết biết, nó ngồi bật dậy :
- S.....a....o.....anh.....l..àm.....vậy...? - Nó ấp úng hỏi.
- Bởi vì tôi thích , coi như nụ hôn tạm biệt của tôi dành cho cô !! - Long cười ngồi dậy.
- T...ạm.....biệt ư ??? - Nó tròn mắt ra hỏi.
- Đúng vậy, ngày mai cô đi rồi !! - Long trả lời một cách bình tĩnh không ngượng ngùng như các lần trước.
- Đúng !! ngày mai tôi phải đi, vì tôi đã bị đuổi mà !! - Nó đừng dậy khuôn mặt như hiểu ra điều gì, nó lạnh lại không ngượng ngùng nữa. Cởi áo khoác ra trả lại cho Long :
- Trả anh đây, không cần ngày mai hôm nay tôi sẽ đi !! Tại tôi ngốc nên quên mất mình bị đuổi !! - Nó quăn áo khoác vào mặt Long và nhấc ba lô lên vai
- Chúc cô hạnh phúc !!- Long vẫn nhìn nó cười với dáng vẻ bực tức của nó. Nó nhìn lại bằng một ánh mắt sắc lữa, câm phẫn, ánh mắt ấy như muốn thiêu rụi tất cả mà nó thấy. Nó bỏ chạy dưới trời mưa. Long nhìn theo bóng dáng bé xíu của nó đang chạy. Khi nó khuất bóng, Long khụy xuống, nụ cười ban nãy tắt liệm đi, Long úp mặt xuống " Xin lỗi !! Xin lỗi cô!! Hãy đi tìm hạnh phúc của mình nhé, hãy sống cho thật tốt " !!! Long nói với dáng vẻ khác hẳn khi nãy. Thật sự Long cũng đã rất cố gắng để đóng hết vai của mình. " Cảm ơn cô, cảm ơn cô đã đến, cảm ơn vì nụ cười của cô, cảm ơn vì nụ hôn, cảm ơn vì tất cả !!! " Long mỉm cười nói.
Bóng nó khuất dần chỉ để lại một cơn mưa lạnh buốt, một thằng ngốc đang đau đớn và đang....khóc. Nó cứ dầm mưa đi suốt dọc đường " Tôi hận anh sao chổi , sao lại đối xử với tôi như vậy, tôi ghét anh " !! Nó quát lên khiến người xung quanh đang chú ý đến một con bé dầm mưa và miệng lẩm bẩm. Lạnh lắm, nó chợt hiểu ra khi con người ta đang được ấm mà bị lạnh thì sẽ càng lạnh hơn. Đúng vậy, nó đã rất ấm áp thì lạnh buốt. Hạnh phúc rồi đau nhói, công bằng thôi đó là quy định tự nhiên thôi. Nó hiểu ra nó không thể hiểu hết một người, người ấy không như nó nghĩ. Lừa dối. Ừ mọi thứ chỉ là sự lừa dối. Thế thôi chỉ tại nó ngốc nghếch, tại nó không biết thân biết phận, tưởng bở. Ngốc. Một con ngốc !!! Nó bước lặng lẽ trong mưa.....bóng liêu xiêu của nó không còn mạnh mẽ được nữa, không còn chạy vun vút trên ván trượt được nữa, tại sao ??? Tại mưa ư ??. Đúng tại mưa thôi, không vì ai khác cả chắc chắn là vậy.
........." mưa, có một con bé ngốc nghếch đi dưới mưa
..............." có một thằng ngốc ngồi khóc dưới mưa"......................