Ta đánh rơi thương nhớ. Đánh rơi ánh mắt ngày xưa. Đánh rơi cả những đêm đi ngủ chỉ mong ngày mai lại tới, để ta được trông ngóng, được mỉm cười khi tìm thấy một điều tốt đẹp hơn...
Con đường ta đã đi qua...
Ta đánh rơi một chút buồn. Một chút cô độc. Một chút mong manh.
Ta đánh rơi một chút sợ hãi. Một chút hoang mang.
Đánh rơi một chút mộng mơ. Một chút hồn nhiên. Một chút trong veo nơi đáy mắt.
Một chút dại khờ. Một chút ngây thơ.
Ta đánh rơi những mảnh hi vọng. Ta không muốn chờ đợi và tin tưởng. Ta mất một phần niềm tin. Hình như thế ...
Ta đánh rơi những ước mơ, những khát vọng. Dù chưa bao giờ ngừng cháy trong ta, nhưng đã không thể cùng ta tiếp tục cuộc hành trình.
Ta đánh rơi thương nhớ. Đánh rơi ánh mắt ngày xưa. Đánh rơi cả những đêm đi ngủ chỉ mong ngày mai lại tới, để ta được trông ngóng, được mỉm cười khi tìm thấy một điều tốt đẹp hơn...
Ta đánh rơi Ngày xưa. Đánh rơi Ta của những ngày đã qua, những chặng đường đã đi không biết bao giờ mới tìm lại.
Đôi khi muốn quay lại. Nhưng nhìn con đường dài hun hút đang nhỏ dần trước mắt ta, ... ta biết một điều, không bao giờ ta có thể tìm lại, mãi mãi, ...
Ta nhớ Ngày xưa. Nhớ quay quắt những lúc hồi hộp bấm số điện thoại thân quen, chỉ để tự nhủ lòng, rằng mình sẽ không quên, không bao giờ quên được...
Nhớ những ước mơ ngày thơ bé. Ước mơ được bay lên trời. Ước mơ làm diễn viên. Nhớ cả những khát khao tuổi hồng mới chớm. Sao tất cả xa, xa lắm rồi nhỉ. Những khát vọng ấy. Những ước mơ ta đã nuôi dưỡng nó lớn lên. Để biết rằng có những ước mơ sinh ra chỉ để là mơ ước, chỉ để là thứ cho ta hi vọng, cho ta đợi chờ...
Thèm là trẻ con, một Ta chưa lớn...
Thèm một lần được nói câu Em Yêu Anh với người ta hằng yêu dấu. Thèm được dại khờ, ngốc nghếch. Thèm được đợi anh mỗi khi tan học. Thèm được là ta của những ngày ấy...Ta ơi!
Ta đã không còn những giọt nước mắt xưa.
Ta đã bỏ lạ sau lưng hoài niệm về một người ta đã đi qua. Hờ hững...
Ước mong một lần được là Ta của ngày xưa. Để tiếp tục mơ ước viển vông. Để mong nhớ. Để thấy mình cô độc. Để cười hồn nhiên. Để khóc oà lên chỉ vì những chú chó thân yêu rời xa mình...
Nhưng làm sao có thể quay lại những nẻo đường ta đã đi, khi còn rất nhiều chặng đường dài phía trước đang chờ ta. Những chặng đường không cần ước mơ xa thuở nào...
Ta đã thử tìm lại. Nhưng mãi mãi những điều ta đánh rơi cứ chạy dần xa ta, để rơi vào miền hư vô và xa thẳm của quá khứ.
Ngày xưa ơi! Giờ chỉ còn là mảnh thuỷ tinh xanh, xa, xa dần...
Để dành lại những gì đã qua, để dành thôi, chỉ vậy thôi...
Ước mong. Được là Ta - một lần nữa...
Cho ta của ngày xưa...thương nhớ...
Một chút nắng để hong khô những giọt nước mắt...
Một chút mưa để cuốn trôi nỗi buồn...
Một chút nhớ nhung để biết trái tim mình còn đập...
Một chút buồn cho những phiền muộn vơi dần...
Một chút thời gian để đong đầy những nỗi nhớ..
Một chút nhớ cho những thoáng trống vắng...
Một chút trầm lặng cho những giai điệu ngày nào...
Một chút mộng mơ cho những khoảng khắc kí ức ùa về...
Một chút thôi mỗi ngày để biết mọi thứ đã từng tồn tại...
Một chút thôi mỗi khi đêm về, bóng tối và sự yên lặng bao trùm không gian...
Khi đôi mi mỏi mệt nghỉ ngơi...khi ấy ta lại gặp nhau....
Một chút thôi sau một ngày mệt mỏi, trong những giấc mơ ngọt ngào...nụ cười, gương mặt...
Một chút thôi, những thân quen để khi mặt trời sáng lên ta lại xa nhau...
Gương mặt ấy tan vào hư không....
Một chút thôi để biết rằng mình đang sống...
Một chút đớn đau để hiểu về tình yêu...
Một chút im lặng để hiểu con tim đã mệt mỏi...
Một chút thôi để hiểu rằng cần phải làm gì...
Vậy là một chút thôi nhé...cho tất cả....
Một chút thôi ...cho cuộc sống....