1
Sân bay trung tâm thành phố Garden Grove bang California tấp nập người qua lại. Người, đủ loại người, đủ quốc tịch màu sắc tất bật đi đến nhìn hoa cả mắt. Người đông nghìn nghịt trong các phòng chờ quốc tế lẫn nội địa. Lâu lâu chiếc loa phóng thanh lại vất vả lên tiếng báo cho hành khách biết chuyến bay của mình. Mỗi gương mặt đều mang một tâm trạng khác nhau, buồn vui khó nói. Tuy thế tựu chung vẫn là sự bồn chồn hiện rõ trên gương mặt ánh mắt của từng người đi, đến và tiễn. Ngoài kia, khuất sau những khu nhà chọc trời thì cứ dăm phút thì lại nhô ra những cánh máy bay lên hạ xuống, cũng đủ màu sắc, biểu tượng của nhiều quốc gia.
Ra đến sân bay, ông trùm phát hiện passport bỏ quên ở nhà thằng con rể. Tất nhiên sẽ không bao giờ có chuyện bị bỏ rơi ở lại nước Mỹ vì chỉ cần trình bày với nhân viên của hãng hàng không đã đăng ký, sẽ được thu xếp trên một chuyện bay kế tiếp ngay, nhưng điều đó đã làm ông trùm bực mình vì trễ giờ hẹn với bên nhà. Lão phải về gấp vì có một số chuyện cần giải quyết. Liếc nhìn đồng hồ, ước lượng thời gian, thằng con rể nói: “Thôi, ba chịu khó ngồi chờ một chút. May mà mình ra sớm, con chạy về chắc kịp”.
Giữ bí mật chuyến về để khỏi mất công bạn bè chiến hữu tiễn đưa, nên từ hôm qua ông trùm dsadx chào hết mọi người. Trước đó lão còn tổ chức một bữa cơm thân mật tại nhà con rể để gặp gỡ chiến hữu, thống nhất lần chót về việc cần làm bên này và việc về Việt Nam ông trùm sẽ cho triển khai ngay. Người bạn già vốn là một nữ ca sĩ nổi tiếng của miền Nam trước năm 1975, tối qua đã thân tình nói với lão: “Ông Năm à, tuổi tác đang xồng xộc đến đấy. Tôi nghĩ đã đến lúc ông giao việc lại cho bọn trẻ làm, nên nghỉ ngơi hưởng phúc là vừa. Qua bên này với anh em bạn bè”. “Qua bằng cách nào?”,ông trùm hỏi đùa. Người bạn thật tình: “Với tiền của ông thì muốn gì chẳng được. Còn nếu muốn tôi sẽ bảo lãnh ông trùm qua đây”. “Bà sao?”, nhìn cái nhướng mắt của ông trùm, người bạn cười, “chúng ta sẽ là vợ chồng”. Một ý kiến ngộ nghĩnh nhưng thực tế, mọi nguời ngồi xung quanh bàn tiệc vỗ tay cười, ông trùm cũng cười và gật gù.
Gần sáng ông trùm mới ngủ được, lão thao thức mãi. Cũng chẳng có gì bịn rịn cả, đã mấy lần đến Mỹ, nên chuyện đi về đâu có gì là lạ với lão nữa. Tuy nhiên, lần này không hiểu sao những lời nói của người bạn làm cho ông suy nghĩ. Đã đến lúc rút lui chưa nhỉ, lão trằn trọc mãi với ý nghĩ ấy. Kể ra với số của cải kiếm được sau bao nhiêu năm nay, dư sức sống đến đời con cháu. Thế nhưng lão vẫn còn rất nhiều dự định và toan tính mà lão chưa thực hiện được.
Chưa kể việc tạo dựng thanh thế cho mấy đứa con trai, con rể kế vị trên chốn giang hồ nên ông trùm cảm thấy chưa yên tâm. Chúng nó còn “non” lắm, ngựa non háu đá, làm nhiều chuyện vẫn chưa tính toán suy nghĩ kỹ. Ông trùm lo rằng nếu mình rút lui thì đế chế bao nhiêu năm nay mình gầy dựng sẽ sụp đổ mau chóng. Thứ nhất, uy tín chốn giang hồ của chúng chưa cao nên khó thu phục được các băng nhóm giang hồ. Thứ hai, đến nay các mối quan hệ với bạn bè của lão, nhất là các cơ quan nhà nước, luật pháp và công an, chúng vẫn chưa gầy dựng đủ độ uy tín. Thứ ba, tầm nhìn xa trông rộng tính toán của chúng vẫn chưa sâu, chưa bao quát nên việc điều khiển băng nhóm hoạt động sẽ khó khăn. Ông trùm tự nhủ, thật ra cũng đến lúc phải rút lui thôi, nhưng sẽ rút lui từ từ và giữ vị trí cố vấn cho con cháu. Ngay sau chuyến về này, lão thầm suy tính, cần phải bắt tay vào việc này là vừa. Thật ra sau lần đi học tập cải tạo về, sau mấy năm gầy tạo thanh thế băng nhóm thì ông trùm đã nghĩ đến chuyện trao dần cơ nghiệp băng nhóm trong nước cho thằng con út và thằng con rể quản lý, còn lão sẽ tìm cách vươn tầm ra quốc tế. Đến nay chưa thể xoa tay thỏa mãn tất cả, nhưng chí ít, cơ nghiệp băng nhóm của ông trùm nhìn vượng lắm. Đang trên đà đi lên thấy rõ.
Lần này qua Mỹ, việc quan trọng nhất là ông trùm tìm trường học cho thằng cháu ngoại đầu tiên của mình. Một thằng bé thông minh sáng dạ được ông trùm hết mực yêu quý, kỳ vọng vào nó. Không nói ra nhưng thâm tâm ông trùm vẫn tự nhủ, cả nhà đều là dân xã hội đen, đâm chém trong giới giang hồ, đa phần là thất học và mang nhiều ân oán, vì thế cũng cần phải đào tạo một đứa ăn học đàng hoàng. Đấy cũng là ý nghĩ của bà trùm nên hai vợ chồng quyết định đưa đứa cháu ngoại đầu qua Mỹ học, mặc dù cha mẹ nó còn do dự. Với nó, qua Mỹ có nhiều thuận lơi, về chi phí học hành thì khỏi lo, ông trùm bao tất, chưa kể vợ chồng một đứa con gái ông trùm cũng ở bên ấy lo nuôi ăn học. Ngoài ra, ông trùm đã bí mật chuyển một số tiền lớn qua Mỹ để mua một căn nhà, gọi là phòng xa và cũng có chỗ đi về dù nhà của vợ chồng đứa con bên này cũng rất rộng rãi.
Hôm trước, bà bạn già ca sĩ khi nghe ông trùm tâm sự chuyện gia đình, cười và giậm giậm chân lên chỗ đang ngồi nói.
- Ông Năm biết không, hơn ba mươi năm trước nơi này là một mãnh đất hoang bỏ trống, chính những người Việt di tản đầu tiên đã đến đây tạo dựng nên một khu thị tứ sầm uất mà sau này Hội đồng thành Westminster vào năm 1988 chính thức đặt tên là Little Sài Gòn, tức “Sài Gòn nhỏ” bây giờ. Người Việt ở đây chiếm khoảng 15% trên tổng số dân tại đây nhưng lại đóng góp nhiều nhất cho kinh tế địa phương. Nhiều người Việt đến đây, cữ ngỡ là đang ở Việt Nam.